Đại Lực theo chân bước vào liền nhìn thấy một người phụ nữ tuổi tầm 30, nhân trung rõ nét, trên nhỏ dưới rộng, khuôn mặt tròn, dáng mũi cao thẳng, nhìn vào liền biết người này từng là một đại mỹ nhân khi còn trẻ.
Chỉ là khuôn mặt bà ấy hiện tại rất u sầu, chỉ khi nhìn thấy Đại Lực ngồi xuống mới tan đi đôi chút. Đại Lực nhìn thấy cũng biết bà đang nghĩ gì chỉ nắm tay bà nhẹ nhàng nói:
‘’Mẹ đừng lo lắng quá! Không phải ba đã đi tìm thuật sĩ rồi sao, chuyện này sớm muộn cũng sẽ giải quyết ổn thỏa thôi.’’
Nghe được lời này sắc mặt của bà mới khá hơn được đôi chút, bà nở nụ cười hiền lành, khi nhìn thanh mã tấu bên người cầu liền lấy tay vỗ lấy cười mắng:
‘’Không phải đã bảo không mang theo binh khí khi ngồi vào bàn ăn rồi sao, đây là muốn mẹ tức c·hết phải không?’’
Đại Lực nghe thế liền vội vàng lấy thanh mã tấu đưa cho người hầu, hai tay đưa lên làm vẻ chịu thua nói:
‘’Ăn cơm thôi mẹ!’’
Mẹ cậu nghe thấy cũng liền lắc đầu theo ý cậu, chỉ là bữa cơm này bà ăn không được bao nhiêu, đa số đều là gấp lấy thức ăn bỏ vào chén của Đại Lực, phận làm con không thể làm trái ý cha mẹ. Đại Lực đành phải mở bụng bao hết tất cả đồ ăn trên bàn.
Trong lúc đánh chén cậu cũng không quên nói chuyện với mẹ mình để bà ấy phân tâm đi:
‘’Mẹ ơi! Hôm nay là ngày chị Ba về phải không?’’
Mẹ cậu nghe thế trong bất giác liền nở nụ cười, bà sau đó liền gật đầu giọng tràn đầy yêu thương nói:
‘’Đúng thế! Trong thư chị con có viết hôm nay sẽ về, ta đã dặn đầu bếp chuẩn bị thêm một bàn ăn. San nhi là người tập võ, sức ăn lớn hơn chúng ta rất nhiều.’’
Nhà Đại Lực là có 4 người con, trong đó 3 người con đầu đều là con gái nhưng tính tình hoạt bát hiếu động không thua kém gì con trai, càng lớn 3 người họ càng cho thấy khả thường của mình. Không ít lần ra tay cứu người b·ị n·ạn, săn g·iết hung vật thậm chí Đại Lực còn nghe được 3 người bọn họ từng hợp sức tiêu diệt một đầu hổ tinh.
Cũng vì vậy mà người dân trong làng gọi họ là Phạm Gia Tam Nữ, về sau 3 người liền bước chân ra ngoài khám phá thế giới này. May mắn gia đình hắn là phú hộ trong vùng, cha hắn còn có nhân mạch rộng, có không ít móc nối với giới giang hồ thuật sĩ. Cho nên có thể giữ liên lạc cũng như hỗ trợ 3 người rất nhiều, tin thư lần này cũng là do người quen trong giới đưa tới.
Chị Ba của hắn tên thật là Phạm Bích San, là người có tính cách ngay thẳng, bộc trực nhất trong nhà. Là người ham mê võ thuật cho nên khi còn nhỏ thường xuyên lén trốn học để chạy tới võ đường tập luyện. Về sau còn đi theo một đám bằng hữu trốn nhà đi hành tẩu giang hồ, nếu không phải biết nó có một thân bản lĩnh cùng nhân mạch không thua kém gì cha mình. Thì cha của hắn còn lâu mới chịu thả cô chị gái này ra ngoài.
Sau khi no nên lại cảm thấy bản thân không có cách nào an ủi mẹ mình, Đại Lực liền mang theo thanh mã tấu của mình cáo lui. Mẹ cậu nhìn một lát liền lắc đầu cười trừ, con do mình sinh ra làm sao không biết tính nết bọn nó. Nghĩ lại cũng lạ, nhà bọn hắn từ trước tới nay chưa hề có người nào làm tướng hoặc là làm nhân sĩ giang hồ, theo lý mà nói sẽ không sinh ra hứng thú với những thứ này mới đúng.
Nhưng không biết tại sao 4 người con của bọn hắn tất cả đều là không thoát khỏi thứ này, đứa đầu sinh ra liền khai mở thần thông về sau liền lên núi bái sư, đứa sau trời sinh thần lực mày liễu không kém mày râu được một vị tông sư đi ngang qua thu nhận làm đệ tử, đứa thứ ba là cái võ si hơn nữa còn thích kết giao với mấy tên nhân sĩ giang hồ ngay cả đến đứa út trong nhà cũng là một cái mê đao như mạng khi đi ngủ cũng phải ôm lấy bảo đao.
Càng nghĩ bà càng cảm thấy đây là do lão chồng của mình, suốt ngày đi kết giao bằng hữu mà một cái là so với một cái càng không đáng tin. Ngay cả mấy tên thuật sĩ suốt ngày được tung hô có một thân bản lĩnh cũng không phải bó tay chịu trói với đám mây đen kia sao.
‘’Hừ! Cái nhà này không có một ai đáng tin!’’
—---
Đi ra khỏi cửa, Đại Lực liền hướng thẳng tới sân nhỏ sau nhà. Mặc dù gọi là sân nhỏ nhưng diện tích của nó đã không thua gì một ruộng lúa, nơi đây cũng đang đứng không ít người. Bọn hắn đều là thanh thiếu niên tuổi từ 18 - 20, cả người cởi trần để lộ ra các khối cơ, tay không phải đang cầm kiếm gỗ thì chính là cây gậy vung vẫy.
Tất cả những người này là hộ vệ trong nhà bọn hắn, dù sao gia đình cậu cơ nghiệp rất lớn chắc chắn sẽ bị nhiều người nhằm vào, không có người bảo vệ là không thể nào. Cũng may cha hắn quen biết rất nhiều giang hồ nhân sĩ, tính tình lại cực kỳ hào phóng, cho nên chỉ cần mở lời liền có người đồng ý về làm việc cho ông.
Đa số những người đó đều sẽ được phái đi trấn thủ ở những nơi quan trọng, một ít sẽ được giữ lại trong nhà vừa làm hộ vệ vừa làm giáo tập chỉ dẫn những người khác.
Đại Lực xem như là gương mặt quen ở đây, nhìn thấy cậu tới mấy người hộ vệ liền cười cười làm lễ sau đó lại quay về luyện tập. Mà giáo tập ngay khi nhìn Đại Lực đi tới liền cười chào ra đón tiếp, người này thân hình cao lớn, lưng hổ vai gấu, trên mắt có vết sẹo kéo dài tới má, râu tóc xuề xòa không chải chuốt vừa nhìn liền biết không phải người hiền lành, phía thắt lưng ông đeo lấy thanh kiếm có vỏ bọc màu xanh.
‘’Tiểu Long hôm nay lại tới à?’’
‘’Haha! Chú Khang hôm nay phải dạy cho con mấy chiêu kiếm pháp đấy!’’ Đại Lực vừa tới liền dựng lại chắp tay, gương mặt tròn vo của cậu không ngừng rung lắc khi cười. Chú Khang nghe thế liền cười mắng.
‘’Thằng oắt con bớt dẻo mồm lại! Ta có muốn dạy thì mi chắc gì đã chịu học. Nói ít thôi mau tới đây để chú còn kiểm tra cơ thể mày.’’
Đại Lực nghe thế liền ngoan ngoãn im miệng đi tới, 2 tay đưa ra cho chú Khang tùy ý cầm lấy. Giáo tập thì cầm lấy tay cậu, Đại Lực liền cảm giác có một dòng nước ấm đang chảy vào cơ thể mình, không thể nói là dễ chịu nhưng cũng không đau đớn. Bẩng qua một hồi chú Khang mới thả tay ra, gương mặt hài lòng gật đầu bảo:
‘’Đã có thể bắt đầu Khai Mạch, thế Tiểu Long muốn khi nào bắt đầu.’’
Đại Lực nghe thế liền cuồng hỉ, võ học ở nơi này không có phân chia thứ bậc như kiếp trước mà lại tìm kiếm rất dễ dàng, tuy nhiên nếu muốn luyện nội công thì lại phải đáp ứng rất nhiều điều kiện. Đầu tiên là phải được ngâm mình trong dược liệu từ nhỏ để khai mở kinh mạch, chỉ một bước này thôi đã hạn chế đi rất nhiều người, tiếp theo đó là khi 10 tuổi đến 12 tuổi là bắt buộc phải được Khai Mạch một lần để dẫn khí vào thể, nếu bỏ qua thời điểm này vậy thì về sau rất khó luyện ra được nội công hoặc có luyện cũng mang đầy tạp khí.
Cho nên đa số cao thủ trong giang hồ không ít thì nhiều đều dính tới một chút thế lực hoặc là đệ tử môn phái. Còn nhân sĩ không môn không phái trong giới đa số đều chỉ luyện một thân ngoại công hoặc ngạnh công, lại phối hợp thêm một ít ám chiêu cùng thuật pháp từ bàng môn từ đó đi ra lối riêng.
Chú Khang vừa hay lại là sự phối hợp của 2 cái trên, là đệ tử môn phái nhưng sở trường là dùng ám chiêu cùng thuật pháp. Mặc dù tu luyện ra nội lực nhưng bởi vì cơ sở yếu kém mà chỉ luyện tới Ngũ Phẩm tương đương với Khai Khiếu ở kiếp trước của cậu.
Nhưng nhiêu đó là dư sức để đảm nhiệm dạy võ cho đám người, dù sao không phải ai cũng có cơ hội để luyện được nội công. Đám hộ trong nhà nếu không tính người trong giang hồ ra, thì tất cả đều chỉ luyện ngoại công cùng ngạnh công.
‘’Nếu được vậy thì hôm nay luôn đi chú Khang!’’ Đại Lực bây giờ đã không thể kịp chờ bắt đầu tu luyện, Khai Mạch hay còn được gọi là Bạch Nhật Trúc Cơ là cảnh giới cơ sở đặt vững căn cơ tu hành.
Thân thể con người có 365 mạch đại khí, mỗi đại khí cần phải nuốt vào 9 ngụm chân khí để rót đầy. Chỉ cần bắt đầu nhập định, cơ thể sẽ tự động nuốt vào chân khí, sau mỗi 15 phút cơ thể sẽ nuốt một ngụm chân chí, cho nên căn cứ theo mọi người tu luyện mỗi ngày thì sẽ cần 100 ngày hoặc một năm để hoàn thành bước này. Càng hoàn thành nhanh thì càng có nghĩa con đường về sau sẽ thông thuận hơn.
Chú Khang nghe thế thì liền lắc đầu: ‘’Hôm nay thì không được, ta chuẩn bị rời đi nơi này không thể ở đây chỉ dạy, những tên khác cũng có sự vụ quấn thân cho nên cũng không thể thay ta được.’’ Ông suy nghĩ một hồi rồi nói: ‘’Ít nhất phải sang tuần thì mới được, nhóc cũng đừng nói vội một bước này chủ yếu khảo nghiệm tâm tính, nếu không giữ được bản thân bình tĩnh vậy thì khó khăn đấy.’’
Đại Lực nghe thế cũng chỉ có thể buồn rầu đồng ý, nhưng cũng liền quên đi mà hứng thú hỏi: ‘’Chú Khang chuẩn bị đi đâu? Không phải công việc của chú là giáo tập sao, làm sao lại có nhiệm vụ giao tới.’’
Nghe được câu này chú Khang suy nghĩ một chút rồi nói:
‘’Theo lý ta không nên nói cho nhóc, nhưng ai biểu mày là đứa hiểu chuyện đâu. Chuyện này cũng không có gì là bí mật, nhóc chỉ cần ra ngoài nghe ngóng bọn hạ nhân một chút liền biết. Lần này lão đại là mời được một vị thuật sĩ đạo hạnh cao thâm tới khai đàn làm phép, vốn dĩ mọi người ban đầu chỉ nghĩ là gặp phải t·hiên t·ai nên cầu pháp để thay đổi thiên tượng. Nhưng ai ngờ khi vị thuật sĩ kia vừa mới khai đàn chưa được bao lâu liền giận dữ chửi mắng, lúc đó mọi người mới là có yêu ma quấy phá m·ưu đ·ồ tạo ra một trận lũ tiến đánh nơi đây. Cha nhóc đã phát người chạy tới Thành Gia Định để cầu cứu, chắc không bao lâu nữa sẽ có người từ miếu thành hoàng cùng Trấn Ma Tuy đến. Ta đi tới cũng là vì hỗ trợ mà thôi.’’
Đại Lực nghe xong liền hơi có chút hoảng hốt, nơi này không chịu quản hạt của Âm Ty nên yêu ma quỷ quái lộng hành khắp nơi, mặc dù như thế nhưng đây là lần đầu Đại Lực nhìn thấy yêu ma xuất hiện vào ban ngày hơn nữa còn là liên tục không ngừng, nếu không phải người đến có đạo hạnh cao thâm thì chắc có lẽ phải đợi đến khi n·ước l·ũ ập tới bọn hắn mới biết được mình gặp phải yêu quái.
‘’Thời gian không còn nhiều ta phải đi trước, nhóc ở nhà nhớ kỹ bảo vệ tốt bản thân.’’