Tương truyền ở cái đất Quảng Tuyên này 60 năm về trước từng có một cái gánh hát do một vị thiếu gia có biệt danh ‘’Bạch Công Tử’’ thành lập. Người này sinh ra trong gia đình có cha làm Tri Châu, là con trai duy nhất trong nhà cho nên chiều chuộng ngay từ thuở nhỏ.
Mặc dù vị Bạch Công Tử này nổi tiếng ăn chơi nhưng cũng là một người học rộng tài cao, đáng lý chức Tri Châu sẽ được truyền cho hắn để nối tiếp truyền thống. Cơ mà không nghĩ tới giữa đường cha hắn lại đắc tội với người trong triều đình, hậu quả liền là không chỉ bị cắt chức mà còn đem giam vào đại lao, nếu không phải cha hắn bản lĩnh lớn đem gia đình hái ra chỉ để bản thân lĩnh tội.
Địa vị đang từ số 1 số 2 ở cái đất Quảng Tuyên thoáng cái liền trở thành chó nhà có tang cũng không làm vị Bạch Công Tử này nhục chí thậm chí đây giống như là giải thoát, chỉ với chút vốn liếng còn sót lại trong nhà hắn liền đem cái sạp hành của mình làm lớn mạnh trở lại thậm chí còn là phong quang hơn trước.
Chỉ là ngay khi lấy lại địa vị vốn có của mình Bạch Công Tử liền lại sa đà vào ăn chơi, vốn từng đi du học được tiếp xúc với nhiều thú vui khác biệt của giới quý tộc cho nên cả bữa tiệc do hắn tổ chức đều làm nhiều người cảm thấy mới mẻ thích thú.
Dần dần giới quý tộc cùng những kẻ có tiền trong nước đều mộ danh mà tới, tên tuổi của Bạch Công Tử cũng vì thế mà được nước lên thuyền vang danh cả nước.
Hắn cũng tranh thủ lợi dụng cơ hội này mà thành lập gánh hát lấy theo tên của mình đi trình diễn khắp cả nước, chỉ xuất hiện ở những buổi tiệc sang trọng của những kẻ đứng đầu, gánh hát của Bạch Công Tử vì thế mà trở thành bảo chứng cho những người muốn khoe khoang sức mạnh túi tiền của mình.
Tưởng chừng đây đã là cái kết có hậu cho vị công tử ăn chơi này, cơ mà mọi thứ liền nhanh chóng biến mất sau khi một tin động trời xuất hiện. Bạch Công Tử là người của Bạch Liên Giáo, đã thế đoàn hát của hắn chính là một cái vỏ bọc để Bạch Liên Giáo trà trộm với giới thượng tầng trong nước.
Khỏi phải nói tin này vừa ra liền nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu, đầu người chất thành đống khi đó ở cái đất Quảng Tuyên này đâu đâu cũng thấy xác người bị treo khắp nơi. Phật Đạo 2 bên cũng phải hoà giải để cử người tới đây để tụng niệm kinh văn tiêu trừ oán khi đến 2 năm mới có thể rời đi.
Mà Bạch Công Tử và gánh hát của hắn trong cái sự kiện đó là hoàn toàn biến mất không một vết tích giống như chưa từng tồn tại, cũng may Bạch Liên Giáo khi đó cũng bị triều đình tìm ra cứ điểm giáo chủ khi đó cũng là bị g·iết trong trận chiến cho nên liền im hơi lặng tiến rất lâu…lâu tới mức người ta còn không nhớ tới nơi đây từng là một trong những địa điểm trọng yếu của Bạch Liên Giáo.
Trương quản gia sở dĩ nhớ tới đám người này cũng là do vợ ông từng đề cập tới, mấy tên này dạo gần đây đã bắt đầu hoạt động trở lại chỉ là không ở đất nước bọn hắn mà là quốc gia khác. Không nghĩ tới ngày hôm nay lại đụng độ chính chủ, đặc biệt là đối phương còn tới đây để g·iết mình. Ông thật sự nghĩ không ra trước đó bọn hắn từng đắc tội qua mấy tên này.
‘’Ồ! Không nghĩ tới có người còn nhớ tới chúng ta đấy! Hô..hô’’ Kẻ đeo mặt Tào Tháo (trong chính kịch) cười lên một tiếng, những người không khác hề nói chuyện mà chỉ im lặng đi theo hắn hiển nhiên người này là kẻ cầm đầu.
‘’Gánh Hát Bạch Kỳ danh bất hư truyền, ngày hôm nay gặp mặt đúng là mở mang tầm mắt..Tuy nhiên thứ cho lão đầu này lú lẫn, chúng ta cũng chưa từng đắc tội qua các hạ đi, làm sao hôm nay lại dẫn người tới t·ấn c·ông chúng ta..’’
‘’Hô..hô..Chúng ta đúng là nước giếng chưa phạm nước sông, nhưng ngươi cũng biết đấy gánh hát chúng ta bây giờ không được người chào đón..sinh ý không tốt phải làm thêm nghề tay trái để kiếm cơm..Có người ra cái giá lớn cho cái đầu của các ngươi a!!’’ Giọng tên đeo mặt nạ the thé, âm cao đến mức khiến Trương lão gia nghe không rõ tên này nói gì.
Cơ mà chú ý một chút cũng hiểu người tới đây ý đồ không thiện, hơn nữa nhìn đám người đi phía sau hắn đã cầm ra v·ũ k·hí thậm chí là lập đàn cầu phép. Mặt ông không khỏi âm trầm, xem ra một trận chiến là không thể tránh khỏi.
‘’Được! Được! Cho mặt mũi mà không cần..Đừng tưởng lão Trương ta là kẻ dễ bắt nạt! Người đâu!!!!’’
Trương lão gia giờ phút này đều giận đến mặt đỏ tía tai, theo tiếng của gầm lên của ông mấy tên hộ vệ liền xông ra trước thay thế vị trí mấy tên người hầu, mũi tên cũng bắt đầu bắn ra như mưa.
‘’Ồ! Cũng giữ dội đấy! Hư vọng tí nữa ngươi còn giữ được khuôn mặt đó.’’ Tên Tào Tháo quay qua nhìn đám sói miệng chầm chậm nói ra: ‘’Chúng ta cũng đã thể hiện thành ý..các ngươi đâu!!’’
‘’Grrr!!’’ Con sói đầu đàn hú lên một tiếng theo sau đó là đám sói bắt đầu t·ấn c·ông.
Bọn chúng không hề quan tâm tới đám tên đang bắn xuống mình mà lao đầu tới hàng rào gỗ. Trương quản gia thấy thế định ra tay ngăn cản liền bị tên đeo mặt Tào Tháo ngăn lại:
‘’Ấy..ấy..đi đâu mà vội mà vàng..ta còn chưa nói chuyện xong đâu..’’
Lông tơ trên người Trương quản gia lúc này liền nổ, lòng ngực ông giống như bị thứ gì đó đâm vào, tiếng xì xì từ lòng ngực ông phát ra. Theo sau là tiếng kêu thảm của một tên phía sau đoàn hát.
‘’Ồ! Tên cáo già!!’’
‘’Haha! Bạch Liên Giáo các ngươi chẳng lẽ là chính nhân quân tử.’’
Trương quản gia sau đó liền rút kiếm xông lên đầu theo sau ông còn có mấy tên hộ vệ, bọn hắn dự định lấy công làm thủ đem mấy tên này ngăn ở ngoài nhất quyết không cho nó xông vào trong.
‘’Mau lấy thêm tên!!’’ Lãnh đạo đi đầu đánh nhặt người phía sau tự nhiên cũng không thể không theo sau, một người hộ vệ có chức vị cao nhất nhanh chóng trở thành chỉ huy tạm thời. Người trong trại sau đó liền vội vàng đem cung, cầm lấy vật nhọn đi tới bức tường để phòng thủ.
Lúc này Đại Lực mới biết được vị quản gia già đáng kính trong phủ vậy mà là một cao thủ kiếm pháp, một mình ông liền đơn độc chống tới 10 tên đeo mặt nạ trong đó có cả lãnh đạo của bọn nó.
Cơ mà dù đã một mình gánh một nửa áp lực thì mấy tên hộ vệ cũng không chịu nỗi đám người còn lại trong gánh hát, không có cách mấy tên kia đều là cao thủ có nội lực. Điều này cũng làm cho cậu chủ nhỏ một lần nhận thức lại tầm quan trọng của nội lực nơi đây.
Mấy tên hộ vệ kia mặc dù không thể luyện ra nội lực, nhưng một thân ngoại công cùng ngạnh công đều luyện ra thành tựu a, nhà bọn hắn cũng không phải trắng nuôi, mấy tên hộ vệ người nào người nấy cũng lưng hùng vai gấu cũng đều đã thấy qua máu liều mạng đánh nhau cũng là có thể lấy 1 chấp 3 người.
Ấy vậy mà trước mặt đối thủ là một tên gầy guộc cả người chắc chưa to bằng bắp chân bọn hắn đều là b·ị đ·ánh cho nằm xuống đất không thể đứng lên được, cuối cùng là bị mấy con sói chạy tới cắn lén mà m·ất m·ạng.
‘’Mau dùng tên!!’’ Mắt thấy đồng đội biệt khuất bỏ mạng, mấy người hộ vệ còn lại đều giận tới mắt chuyển thành đỏ, mũi tên cũng là xem như nước bắn liên tục vào bọn chúng.
‘’Xem bọn tép riu chống trả kìa!!’’ Tên tào tháo vừa đánh vừa không quên khiêu khích lấy Trương quản gia, nhưng lúc này lão Trương đã mắt điếc tai ngơ không quan tâm lấy lời của gã mà dùng kiếm đâm tới.
Lần này tên Tào Tháo cũng không dám không đối đãi nghiêm túc bởi một kiếm này đã vượt qua những gì hắn dự liệu. Hắn đưa tay ra đón đỡ đường kiếm, lão Trương cũng được dịp nhìn thấy bàn tay của gã vừa nhìn ông không khỏi hoảng hốt nói:
‘’Ngươi là Cương Thi??’’
‘’Hừ! C·hết đi!!’’
Quay lại nơi trú ẩn của Đại Lực, giờ phút này bọn hắn đang phải đau khổ ứng phó với đàn sói. Nghĩ không ra đám yêu vật này có là da cứng không sợ đao kiếm, cho dù là tên có bắn trúng cũng không làm đau được bọn nó. Chỉ với 20 con chạy vào bên trong liền khiến cả đoàn người lao đao, người chỉ huy mắt thấy cung tên đã vô dụng liền lập tức hạ lệnh cận chiến.
‘’Nhắm vào mắt của bọn nó!!’’ Ông cầm kiếm đi lên đầu tiên, dùng lực đâm trúng vào một bên mắt của một con sói.
‘’Grrr’’’ Cơn đau kích thích con sói trở nên giữ dội hơn nó lao tới muốn cắn vào cổ người chỉ huy, cũng may người này nhanh tay thả kiếm né ra đằng sau không quên bồi thêm 1 cước vào chuôi kiếm đem kiếm xuyên qua óc nó.
Đại Lực mắt thấy bên trong đã không còn chỗ trốn liền cầm theo mã tấu ra ngoài, cô bé nô tì thấy cậu chủ chạy lên liền sợ hãi cầm lấy tay cậu nói:
‘’Cậu chủ đi đâu vậy! Bên ngoài nguy hiểm lắm!!’’
‘’Ở đây còn an toàn sao??’’
‘’.....’’
Không đợi cô bé trả lời, gần bọn hắn đã truyền tới tiếng hét thảm thiết. Một tên người hầu không may đã bị lũ sói nhắm tới, bọn chúng đem cơ thể người này chia năm sẻ bảy. Cảnh tượng này liền dọa sợ bọn hạ nhân làm bọn hắn không khỏi trùng bước. Đại Lực nhìn cảnh này làm sao còn để yên được, cậu rút đao khỏi vỏ đi tới chỗ bọn sói. Mặt lúc này đều cực kỳ âm trầm.