Đại Lực đang thiu thiu vào giấc, ngày hôm nay đi đường dù chỉ là ngồi trong xe nhưng cũng đủ tiêu hao hết thể lực của đứa nhóc 10 tuổi như cậu. Mặc dù rất muốn tiếp tục trò chuyện với chị Ba, nhưng cuối cùng sự hưng phấn nhất thời không đủ sức đánh bại sự mệt mỏi trong ngày.
Nơi cậu ngủ cũng chỉ là một túp lều dựng tạm, không như cha mẹ của mình vì còn muốn làm việc trong đêm nên phải dựng căn lều to nhất, Đại Lực không hề có ý định tu luyện hay học tập gì.
Hai ngày đi đường cậu cũng chỉ định tập một số bài tập thể lực cùng đao pháp là đủ. Phải đợi sinh hoạt trong thành trì ổn định lại thì cậu mới có thể tiếp tục quá trình [Khai Mạch]. Cũng may bên trong thành trì có không ít bãi tu luyện, mặc dù đều do đạo quán hoặc chùa miếu nắm giữ nhưng cũng có mở danh gạch cho người ngoài.
Theo như San San nói nơi đó mặc dù linh khí không tốt nhưng lại có những còn những công dụng khác nhau, có nơi có thể khiến đầu óc trở nên thư thãn, tư duy nhanh nhạy có thể tu luyện công pháp nhanh hơn, có nơi giúp cơ thể trở nên cường kiện, khỏe mạnh, lại có nơi cá biệt có thể tăng tốc độ hấp thụ linh khí gấp 2 lần,...Bù qua sớt lại liền thấy nơi nào tiện hơn nơi nào.
Cũng vì thế mà không ít đạo quán, chùa miếu kiếm được không ít với dịch vụ cho thuê này. Mà nó cũng dần trở thành địa điểm tu luyện quen thuộc của nhiều người, dù sao ngoại trừ đệ tử môn phái hoặc số ít người cầu đạo ra thì ai có thể lầm lì ở trên núi quanh năm suốt tháng chứ.
Trong lòng đã có tính toán nên Đại Lực cũng định trộm lười mấy hôm, cơ mà không ngờ tới tối nay cũng không yên bình như cậu nghĩ. Đầu tiếng là bị tiếng sấm nổ đánh thức, sau đó là tiếng la hét cùng thét gào làm tỉnh táo trở lại.
Trại của cậu đang bị tập kích, hơn nữa kẻ địch không chỉ giới hạn là con người. Đại Lực có thể nghe được tiếng sói hú, hổ gào, thậm chí là cả tiếng rắn. Mấy âm thanh này vào bên trong tai cậu liền hiểu rõ mồm một chuyện gì đang diễn ra ngoài kia:
‘’Báo thù cho yêu chủ! Giết sạch loài người.’’
‘’Anh em xông lên, yêu vương đã nói chỉ cần ai g·iết được tên thương nhân kia thì muốn gì cũng được.’’
Đây là lần đầu tiên mà Đại Lực gặp phải nhiều loại ngôn ngữ xuất hiện cùng lúc như vậy, đầu cậu không khỏi có chút choáng váng cơ mà cũng may tinh thần của Đại Lực cực kỳ cứng rắn, cậu nhịn lại cơn buồn nôn mà xách đao ra ngoài.
‘’Chít..chít..’’ (Bên ngoài có khí tức của yêu chủ.. không nên ra…’’
2 đầu chuột yêu từ trong lòng ngực cậu chui ra, cả người bọn nó không ngừng run rẩy. Đây là từ huyết mạch của bọn nó truyền tới cảnh cáo, không thờ cùng một chúa liền không phải là bạn. Hai tên này ngày thường chỉ quanh quẩn ở miếu thành hoàng, nơi xa nhất bọn nó từng đi chính là trong phủ của Đại Lực, hiển nhiên là chưa từng bao giờ đụng độ phải đại yêu, gặp cảnh này liền run sợ là điều có thể hiểu.
Cơ mà lần này dù có muốn thì cậu cũng không thể trốn chạy được, đối phương đã nói muốn g·iết cha cậu thì làm sao Đại Lực có thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Chỉ là ngay khi vừa đi ra Đại Lực liền biết mình đã đánh giá thấp quyết tâm của mấy tên kia, ngoài trại giờ đây không khác gì bãi chiến trường. Cũng may trận chiến diễn ra chưa lâu nên còn chưa có ai t·ử v·ong, nhưng trọng thương đã có không ít.
Trong đầu Đại Lực lúc này là nhanh chóng tìm lấy mấy thằng đệ mới thu, cha mẹ của cậu bên đó dù có cậu hay không cũng không có vấn đề, nói đùa xung quanh bọn hắn có không ít cao thủ thậm chí là có người trong huyền môn thế mà vẫn có thể thần không biết quỷ không hay lọt vào đủ hiểu đạo hạnh đối phương cao cỡ nào. Cậu chạy qua bên kia không phải là đang nạp mạng cho người ta sao. Mà ngay chỗ cậu cũng không phải không có cao thủ.
Giống như ứng nghiệm suy nghĩ của Đại Lực, sau khi cậu vừa ra khỏi lều liền có 2 bóng hình bay tới phía sau lưng cậu, đang định rút đao phản kháng liền nghe được tiếng kêu hô:
‘’Thiếu gia là ta!’’ Người kia vừa nói vừa lùi lại mấy bước xem như là để Đại Lực có thời gian tỉnh tâm cũng như bảo hộ cậu.
Đại Lực nhìn qua liền biết 2 người này là hộ vệ trong phủ, mặc dù quan hệ không mạnh nhưng có thể tin tưởng nó được.
‘’Tình hình thế nào? Làm sao mới có mấy phút liền đã loạn thế này.’’
‘’Đối phương có đại yêu ra tay cho nên không ai cảm nhận được kẻ địch tới gần, nếu không phải lão gia dùng tấm bùa kia làm cho mọi người tỉnh táo lại có khi..’’ Đang nói giữa chừng người kia liền rút kiếm quay người về sau.
Người khác thấy thế liền vội chạy tới ôm lấy Đại Lực chạy đi, phía sau bọn hắn có mấy đầu yêu quái đang đánh tới đây. Đại Lực thấy thế cũng liền cắn răng nói:
‘’Mau dẫn ta qua chỗ mấy tên cô nhi mới thu đi, các ngươi sau đó chạy ra lại hỗ trợ tên kia.’’
‘’Nhiệm vụ của chúng ta là..’’
‘’Không cần phải lo! Nếu mấy người các ngươi đều bỏ mạng ở đây thì ta làm sao có thể trốn qua được chứ..’’
Người hộ vệ kia nghe thế cũng liền im lặng đem Đại Lực đưa tới chỗ của người hầu, nơi này nằm ở phía rìa khu trại mà bọn người kia là chọn đánh thẳng vào ngay chỗ ở của cha mẹ cậu cho nên vẫn còn an toàn, mà người nơi đây ngay khi nghe được báo động cũng liền vội vàng làm ra rào chắn bảo vệ bản thân.
Mấy tấm tường gỗ được dựng lên, phía sau có người hầu cầm lấy nỏ ngắm bắn hỗ trợ những người khác, mấy người nữ thì cầm lấy liêm thương hoặc là tấm gỗ sung làm hỗ trợ. Mặc dù tay mấy người này đều có chút run rẩy, nhưng làm việc vẫn đâu ra đó trong lúc nhất thời vẫn ứng phó được vài đợt t·ấn c·ông lẻ tẻ từ bầy yêu.
Nhìn thấy Đại Lực được người đi tới, Trương quản gia từ bên trong chạy ra tiếp ứng, ngay khi bên vợ chồng anh Ba xảy ra chuyện ông liền lập tức chạy tới đây để ổn định thế cục, đây là nhiệm vụ của ông từ những ngày đầu làm việc cho nhà Đại Lực.
Dù sao bên kia có không ít cao thủ hơn nữa trên người 2 vợ chồng kia có không ít bảo vật trong chốc lát vẫn sẽ đối ứng được, nhưng chỗ ở mấy người hạ nhân này thì không tốt như thế cho dù là được đào tạo cách chiến đấu cơ bản, nhưng mấy người này căn bản chưa bao giờ đụng độ thế trận lớn như này cho nên cần ông tới để trấn giữ.
Người hộ vệ kia ngay khi thả Đại Lực xuống liền ngay lập tức rời đi hỗ trợ đồng đội, bản thân cậu thì ngay khi thấy mấy tên tiểu đệ cùng hạ nhân không ai b·ị t·hương cũng liền ngon ngoãn ở bên trong không ra ngoài làm phiền.
Bên ngoài lúc này đã loạn thành một đoàn, thậm chí còn có đấu phép trên không, tiếng sấm sét cùng tiếng gào thét của yêu quái, trời cũng bị bọn hắn đánh cho đủ loại màu sắc.
Nha đầu Ngọc ngày thường luôn luôn hoạt bát gặp phải tình cảnh này đều sợ đến bên dưới không kiểm soát được, 2 chân cô bé run như cầy sấy tay cầm lấy tấm khiên gỗ che trước ngực cơ mà mặc dù sợ đến thế nó vẫn không quên dựa sát và Đại Lực tùy thời lấy thân che chở cho cậu. Mấy tên cô nhi khác cũng là như thế, mặc dù bọn nó không có được đào tạo nhưng từng đi theo Đại Lực chơi bời khắp nơi đặc biệt là còn chơi qua đánh trận giả cũng có thể miễn cưỡng làm ra cái trận binh đủ hù người ta. Bây giờ bọn nó liền kết trận lấy Đại Lực làm chủ, đứa cầm khiên gỗ đứa cầm liềm đem cậu bảo vệ 4 phía. Xem ra là cũng dự định dùng cái mạng này trả ơn Đại Lực.
Nhìn biểu hiện của bọn nhỏ trong mắt. Trương quản gia liền gật đầu hài lòng, xem như thiếu gia tìm được mấy tên tâm phúc mặc dù chưa biết về sau thế nào cơ mà đã có thể làm tử sĩ.
Nhìn thế trận bên ngoài, đôi mắt ông không khỏi lóe lên sát ý, Đại Lực trước khi chạy vào bên trong cũng đã bàn giao những gì cậu nghe được cho ông. Bọn hắn mặc dù giống trống khua chiêng rời đi nhưng khi đi lại bí mật đổi lấy tuyến đường nha, hơn nữa còn có thuật sĩ trợ giúp làm đàn cầu phép bảo vệ bọn hắn khỏi bị người khác quan sát. Có thể biết được đường đi của bọn hắn đã khó chứ nói chi biết được nơi ở của gia chủ.
Không nghĩ cũng biết là trong đoàn có kẻ phản bội nhưng là từ phía ai chứ, người trong phủ đã bị ông tra xét không ít hơn nữa còn đều là từ nhỏ nuôi dưỡng không thể nào sinh ra phản bội được, mà bên tiêu cục thì lại khó có thể nói vị tổng tiêu đầu kia cũng không phải người bình thường, chuyến tiêu này quan trọng đến nhường nào không cần suy nghĩ, đảm bảo người đi theo không phải tâm phúc cũng là tinh nhuệ..Làm sao lại có kẻ phản bội chà trộm vào được.
Nhưng không đợi ông suy nghĩ ra đáp án, bên bọn hắn liền xảy ra sự cố. Một đám người đeo mặt nạ kinh kịch đủ loại màu sắc đủ loại biểu cảm đi tới, theo sau bọn hắn còn có một bầy sói.
Trương quản gia nhìn thấy đám người này lông tơ đều nổ, bởi ông biết bọn này là ai.
‘’Gánh hát Bạch Kỳ..bọn chúng làm gì ở đây!!!’’