0
Bối cảnh: Thành Băng Tuyết, Lãnh Địa Hắc Phong.
Sau hành trình dài ngày, Vân Nam, Hắc Tam và Hắc Tứ cuối cùng cũng đặt chân đến Thành Băng Tuyết. Khác với U Minh Thành u ám, nơi đây quanh năm bao phủ bởi tuyết trắng, tạo nên một khung cảnh hùng vĩ và tráng lệ. Những ngôi nhà trong thành được xây dựng bằng đá, mái nhọn phủ đầy tuyết, những con đường lát đá lấp lánh ánh bạc dưới nắng mai, tất cả đều toát lên vẻ đẹp đặc trưng của vùng đất cực Bắc.
Bước vào thành, Vân Nam cảm nhận rõ rệt sự khác biệt. Không khí lạnh giá, mang theo hơi thở của băng tuyết, tràn ngập trong từng ngóc ngách. Người dân ở đây, từ trang phục cho đến phong thái, đều toát lên vẻ mạnh mẽ, kiên cường. Những tấm áo choàng lông thú dày dặn, những đôi ủng da chắc chắn, và cả những ánh mắt sắc bén, tất cả đều nói lên rằng họ đã quen với cuộc sống khắc nghiệt nơi đây.
"Thành Băng Tuyết quả nhiên khác hẳn với U Minh Thành," Hắc Tam lên tiếng, "Khí tức ở đây thật khiến người ta cảm thấy sảng khoái."
"Đúng vậy," Hắc Tứ gật đầu, "Nguyên tố Băng ở đây thật nồng đậm. Tu luyện ở nơi này chắc chắn sẽ có lợi cho những người có Nguyên Linh hệ Băng."
Vân Nam không nói gì, hắn đang bận quan sát xung quanh. Hắn nhận thấy, người dân ở đây, dù nam hay nữ, đều có thể chất cường tráng, tráng kiện hơn người, chắc hẳn là do thường xuyên tôi luyện trong cái lạnh khắc nghiệt. Những Nguyên Giả mà hắn bắt gặp trên đường, đa số đều có Nguyên Linh liên quan đến băng tuyết, như Băng Lang, Tuyết Hồ, Hàn Ưng,...
"Thiếu gia, chúng ta tìm nơi nghỉ chân trước đã," Hắc Tam đề nghị.
Vân Nam gật đầu, cả ba người tiến vào khu phố sầm uất nhất của Thành Băng Tuyết. Sau một hồi tìm kiếm, họ dừng chân trước một tửu lầu có tên "Tuyết Ẩm Lâu". Tửu lầu được xây dựng bằng gỗ, hai tầng lầu, với những chiếc đèn lồng đỏ treo trước cửa, tạo nên một bầu không khí ấm áp giữa trời đông giá rét.
Bước vào bên trong, Vân Nam cảm nhận được hơi ấm từ lò sưởi, cùng với mùi thơm của thức ăn và rượu vang. Tửu lầu khá đông khách, chủ yếu là các dong binh và Nguyên Giả đang nghỉ chân sau những chuyến đi dài.
Ba người tìm một bàn trống ở góc phòng, ngồi xuống. Một tiểu nhị nhanh nhẹn chạy đến, chào hỏi: "Các vị muốn dùng gì ạ?"
"Cho ba phần cơm nóng, và một bình rượu," Hắc Tam nói, "Loại rượu nào có thể làm ấm người ấy."
"Vâng, xin quý khách đợi một lát," Tiểu nhị đáp, rồi nhanh chóng lui xuống.
Trong lúc chờ đợi, Vân Nam tranh thủ quan sát xung quanh. Hắn nhận thấy, hầu hết các bàn trong tửu lầu đều đang bàn tán về Tử Vong Chi Cốc.
"Nghe nói, mấy ngày trước, có một nhóm dong binh đã m·ất t·ích trong Tử Vong Chi Cốc," Một người đàn ông to lớn, với bộ râu quai nón, nói với những người bạn của mình.
"Chuyện thường ngày ở đây ấy mà," Một người khác đáp, "Nơi đó vốn dĩ là cấm địa, có vào mà không có ra. Chẳng hiểu sao, gần đây lại có nhiều kẻ không s·ợ c·hết, cứ thích đâm đầu vào."
"Ta nghe nói, bên trong đó có bảo vật..."
"Xì, bảo vật gì chứ. Chỉ toàn là Vong Linh và Ám Hóa Thú. Có vào đó, chỉ tổ m·ất m·ạng."
Vân Nam khẽ nhíu mày. Hắn biết, Tử Vong Chi Cốc rất nguy hiểm, nhưng hắn không ngờ, nơi đó lại đáng sợ đến vậy.
Đúng lúc này, Hắc Tam lên tiếng: "Thiếu gia, người định dùng bữa xong rồi đi đâu tiếp ạ?"
"Ta định đến Hiệp Hội Dong Binh," Vân Nam đáp, "Tìm hiểu thêm thông tin về Tử Vong Chi Cốc."
"Vâng, thưa thiếu gia," Hắc Tam gật đầu.
Trong lúc dùng bữa, Hắc Tam không quên tranh thủ khen ngợi tài năng chiến đấu của thiếu gia mình, "Thiếu gia, hôm đó người thật sự rất lợi hại. Tuy chỉ là Nguyên Đồ, nhưng lại có lực sát thương kinh người."
"Đúng vậy, thiếu gia," Hắc Tứ tiếp lời, "Đặc biệt là cái bóng kia, nó giống hệt như thiếu gia vậy, đến cả Hỏa Hùng của tên cầm đầu cũng không phân biệt được."
Vân Nam mỉm cười, khiêm tốn nói: "Đó chỉ là một chút kỹ xảo mà thôi. Hơn nữa, cũng may là có hai người các ngươi yểm trợ, ta mới có thể thành công."
"Thiếu gia quá lời rồi," Hắc Tam cười nói, "Với tài năng của thiếu gia, chắc chắn sẽ sớm đột phá Nguyên Sĩ, trở thành một cường giả thực thụ."
Vân Nam gật đầu, trong lòng thầm quyết tâm. Hắn biết, con đường tu luyện còn rất dài, và hắn cần phải nỗ lực hơn nữa.
Ăn uống xong xuôi, Vân Nam tranh thủ lúc Hắc Tam và Hắc Tứ không để ý, bí mật thả Huyết Ảnh Ma Nhện ra. Hắn ra lệnh cho nó thăm dò tình hình trong thành.
Huyết Ảnh Ma Nhện, với khả năng ẩn thân và di chuyển linh hoạt, nhanh chóng luồn lách qua các con phố, các tòa nhà, thu thập thông tin. Vân Nam, thông qua liên kết tinh thần với Ảnh Vệ, có thể nhìn thấy tất cả những gì mà nó thấy, giống như hắn đang có mặt ở đó vậy.
Trong lúc do thám, Huyết Ảnh Ma Nhện bay ngang qua một tòa phủ đệ rộng lớn, uy nghiêm, được canh phòng cẩn mật. Phủ đệ này, so với Hắc Nguyệt gia phủ, tráng lệ và bề thế hơn rất nhiều. Trên cổng chính, treo một tấm biển lớn, khắc ba chữ "Hàn Gia Phủ" mạ vàng, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
"Đây chính là Hàn Gia sao?" Vân Nam thầm nghĩ. Hắn cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ, uy nghiêm toát ra từ bên trong phủ đệ, khiến cho Huyết Ảnh Ma Nhện cũng phải rụt rè, không dám đến gần.
Đột nhiên, từ bên trong phủ đệ, một luồng hàn khí quét qua, mang theo cái lạnh thấu xương như muốn đóng băng vạn vật. Luồng hàn khí ấy đánh đến vị trí Huyết Ảnh Ma Nhện, khiến nó khựng lại, suýt chút nữa bị lộ tẩy.
"Cái gì?" Vân Nam kinh hãi, vội vàng thu hồi Huyết Ảnh Ma Nhện về. Hắn cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ, áp đảo hoàn toàn Huyết Ảnh Ma Nhện, khiến cho nó run rẩy sợ hãi.
Hắn từng nghe phụ thân kể về các thế lực trong Lãnh Địa Hắc Phong, Hàn Thiên Sơn, sư tổ của Hàn gia, là một cường giả Nguyên Tông đỉnh phong, có lẽ luồng khí tức vừa rồi là do ông ta phát ra.
"Xem ra, phải cẩn thận hơn mới được." Vân Nam lẩm bẩm.
Cùng lúc đó, tại Hàn Gia Phủ, trong một căn phòng tĩnh lặng, một lão nhân râu tóc bạc phơ, đang ngồi nhắm mắt tu luyện, đột nhiên mở mắt ra.
"Khí tức của Ảnh Thú?" Lão nhân lẩm bẩm, "Không lẽ là tàn dư của bọn chúng vẫn còn lảng vảng?"
Lão nhân nhíu mày suy nghĩ, rồi lại nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện.
" Có lẽ ta nghĩ nhiều rồi." Lão nhân lẩm bẩm, rồi lắc đầu.
Trở lại với Vân Nam, sau khi thu hồi Huyết Ảnh Ma Nhện, hắn tiếp tục cùng Hắc Tam và Hắc Tứ đến Hiệp Hội Dong Binh.
Chi nhánh Hiệp Hội Dong Binh ở Thành Băng Tuyết là một tòa nhà ba tầng, được xây dựng bằng đá cẩm thạch trắng, toát lên vẻ sang trọng và uy nghiêm. Bên trong, tiếng người ồn ào, náo nhiệt. Các dong binh, với đủ loại trang phục và v·ũ k·hí, đang tụ tập thành từng nhóm, bàn tán về các nhiệm vụ, các cuộc phiêu lưu, và những tin tức nóng hổi trong giới Nguyên Giả.
Vân Nam tiến đến quầy lễ tân, hỏi thăm về Tử Vong Chi Cốc. Nữ nhân viên, sau khi nghe Vân Nam hỏi, liền tỏ ra ngạc nhiên.
"Ngươi muốn đến Tử Vong Chi Cốc?" Nàng hỏi, "Nơi đó rất nguy hiểm, không phải ai cũng có thể vào được đâu."
"Ta biết," Vân Nam đáp, "Nhưng ta vẫn muốn thử sức mình. Cô có thể cho ta biết thêm thông tin về nơi đó không?"
Nữ nhân viên do dự một chút, rồi nói: "Được rồi, đợi ta một lát.”
Nữ nhân viên bắt đầu kể cho Vân Nam nghe về Tử Vong Chi Cốc, về những truyền thuyết, những nguy hiểm, và những cơ duyên ẩn chứa bên trong. Nàng cũng cho hắn xem một số bản đồ và tài liệu về khu vực này, tuy nhiên, những thông tin này đều khá mơ hồ và không đầy đủ.
Trong lúc Vân Nam đang mải mê nghiên cứu, bỗng nhiên, hắn nghe thấy một cuộc cãi vã phía sau và thấy hình bóng có chút quen thuộc.
"Đường My, muội đến cái nơi tạp nham này làm gì vậy?"
Đằng sau cô nương tên Đường My này, là một thanh niên mặc cẩm y hoa phục, đang tiến sát lại.
"Hàn Thiên Vũ!" Đường My khẽ kêu lên, ánh mắt lộ rõ vẻ khó chịu.
"Hàn Thiên Vũ?" Vân Nam nhíu mày, hắn nhớ cái tên này, "Hắn không phải là thiếu chủ Hàn gia sao?"
"Người cứ bám theo ta và tỷ tỷ mãi, phiền phức lắm." Đường My nói với giọng điệu chán ghét.
Hàn Thiên Vũ đi đến trước mặt cô gái, ánh mắt ngạo mạn quét qua xung quanh, rồi dừng lại trên người Đường My.
"Đường My, ta đã nói rồi, tỷ muội nàng không cần phải đi đâu xa xôi để tìm kiếm cơ duyên," Hàn Thiên Vũ nói, "Chỉ cần hai người đồng ý gả cho ta, ta sẽ cho bọn muội tất cả những gì mong muốn."
"Hàn Thiên Vũ, ta đã nói bao nhiêu lần rồi," Đường My bực bội nói, "Ta không thích ngươi, và ta cũng không muốn gả cho ngươi. Ngươi đừng có bám theo ta nữa."
"Muội..." Hàn Thiên Vũ tức giận, nhưng không thể trút giận lên cô ấy, nhưng càng ngày càng dồn ép cô ấy vào một góc.
Có lẽ vì là thiếu chủ của đệ nhất gia tộc tại Băng Tuyết Thành này nên không ai trong Hiệp hội dám ra can ngăn. Thậm chí thế lực vệ binh của Phủ Thành Chủ cũng nhắm mắt làm ngơ mà đi qua, mà chuyện Hàn Thiên Vũ theo đuổi tỷ muội nhà họ Đường này là chuyện thường ngày xảy ra tại nơi này.
Với dung mạo giống với cô gái tên Đường Tâm gặp giữa rừng hôm trước, thêm vào việc tên gọi. Vân Nam không khó để nhận ra cô gái này có liên quan đến Đường gia. Cậu ấy liền tiến lên mặc sự ngăn cản của Hắc Tam và Hắc Tứ.
“Tiểu cô nương, ta là bằng hữu của Đường Tâm. Thấy cô nương có vẻ hứng thú với Tử Vong Cốc, ta muốn mời cô nương gia nhập đội nhóm của ta để đến đó.” Vân Nam tiến lại gần chỗ Đường My và vui vẻ nói.
“Ngươi là bằng hữu của tỷ tỷ?” Đường My vừa nói vừa dùng ánh mắt quan sát qua 1 lượt Vân Nam, đồng thời có vẻ như đang dùng một loại cách thức nào để cảm nhận điều gì đó trên người Vân Nam. “Quả thật, có khí tức nhạc khí của Nguyên Linh tỷ tỷ” Đường My nở nụ cười nhẹ nhàng.
Hàn Thiên Vũ quay sang nhìn Vân Nam, ánh mắt sắc lạnh: "Ngươi là ai? Dám xen vào chuyện của ta?"
"Ta là Hắc Vân Nam," Vân Nam đáp, "Là bằng hữu của Đường Tâm cô nương."
"Hắc Vân Nam?" Hàn Thiên Vũ nheo mắt, "Ta chưa từng nghe đến cái tên này. Ngươi là người ở đâu đến?"
"Ta là người của Hắc Nguyệt gia, ở Thành U Minh," Vân Nam đáp.
"Hắc Nguyệt gia?" Hàn Thiên Vũ cười khẩy, "Một gia tộc nhỏ bé, không có gì nổi bật. Ngươi lấy tư cách gì mà xen vào chuyện của ta và Đường gia?"
"Ta không có tư cách gì cả," Vân Nam bình thản đáp, "Nhưng ta không thích nhìn thấy đường đường là nam nhân mà lại đi ức h·iếp một tiểu cô nương. Đường My cô nương đã nói rõ là không thích ngươi, ngươi còn cố chấp làm gì?"
"Ngươi..." Hàn Thiên Vũ tức giận đến run người, "Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy sao? Ngươi có biết ta là ai không?"
"Ta biết," Vân Nam đáp, "Ngươi là Hàn Thiên Vũ, thiếu chủ của Hàn gia. Nhưng thì sao? Chẳng lẽ thiếu chủ của Hàn gia thì có thể muốn làm gì thì làm sao?"
"Ngươi..." Hàn Thiên Vũ cứng họng, không nói được lời nào. Hắn không ngờ, Vân Nam lại dám chống đối hắn như vậy.
"Hàn Thiên Vũ," Đường My lên tiếng, "Ta đã nói rõ với ngươi rồi. Ta không thích ngươi, và ta cũng không muốn gả cho ngươi. Ngươi đừng có làm phiền ta nữa."
"Đường My, muội đừng có bướng bỉnh," Hàn Thiên Vũ dịu giọng, "Ta biết, muội chỉ là đang giận dỗi ta thôi. Ta hứa, sau này ta sẽ đối xử tốt với muội. Ta sẽ cho muội tất cả những gì muội muốn."
"Ta không cần," Đường My lạnh lùng đáp, "Ta chỉ muốn ngươi tránh xa ta ra."
"Muội..." Hàn Thiên Vũ tức giận, định bộc lộ khí tức và đánh với Vân Nam, nhưng rồi hắn lại dừng lại, khi nhìn thấy Hắc Tam và Hắc Tứ đằng sau.
"Được, được lắm," Hàn Thiên Vũ nghiến răng ken két, "Hắc Vân Nam, ngươi hãy nhớ lấy. Rồi ngươi sẽ phải hối hận vì hành động ngày hôm nay của người. Đừng để ta gặp được ngươi trong Tử Vong Chi Cốc"
Nói rồi, hắn quay người bỏ đi.
"Đa tạ Vân Nam huynh," Đường My nói, "Nếu không có huynh, muội không biết phải làm sao nữa."
"Không có gì," Vân Nam đáp, "Chỉ là chuyện nhỏ thôi. Mà muội định đến Tử Vong Chi Cốc thật sao?"
"Đúng vậy," Đường My gật đầu, "Muội nghe nói, ở đó có một loại dược thảo rất quý hiếm, có thể giúp tỷ tỷ trị thương."
"Đường Tâm cô nương đang b·ị t·hương sao?" Vân Nam thắc mắc, "Ta cũng định đến Tử Vong Chi Cốc đây. Hay là chúng ta đi cùng nhau đi. Có gì còn có thể giúp đỡ lẫn nhau."
“Thật ra, cũng không hẳn gọi là b·ị t·hương mà đây là bệnh bẩm sinh của tỷ tỷ. Ta với tỷ tỷ là song sinh tỷ muội, vừa sinh ra hai ta đã thức tỉnh Nguyên Linh sẵn trong người, Nguyên Linh của ta là Băng Tâm Ngọc Thỏ, còn của tỷ tỷ là Thanh Tâm Lưu Ly Khúc, một Nguyên Linh đặc thù liên quan đến Nhạc Khí, nhưng chắc cũng vì nó mà từ nhỏ tỷ tỷ luôn trong trạng thái cơ thể suy nhược, phải liên tục thi triển Lưu Ly Khúc để tăng cường hiệu quả cơ thể. Đến năm nay, không hiểu sao tỷ tỷ phát bệnh nặng hơn trước kia, vậy nên phải đến Chu gia ở Thành U Minh để thỉnh giáo điều trị. Vừa rồi, một chút Lưu Ly Khúc của tỷ tỷ đã đặt trên người huynh nên ta có thể nhận ra nó.” Đường My vừa kể vừa có chút buồn trên đôi mắt.
“Vậy mà lại còn có chuyện như vậy? Còn có thể vừa sinh ra đã có cho mình Nguyên Linh, thật đặc biệt” Vân Nam tỏ vẻ ngưỡng mộ. “Vậy muội có thể đi cùng ta vào Tử Vong Chi Cốc. Ta sẽ cố gắng hết sức giúp muội”.
"Thật sao?" Đường My vui mừng nói, "Vậy thì tốt quá rồi. Cảm ơn huynh, Vân Nam huynh."
"Không có gì," Vân Nam mỉm cười.
Hai người trò chuyện thêm một lúc, rồi cùng nhau rời khỏi Hiệp Hội Dong Binh. Họ đi đến khu chợ, mua sắm một số vật dụng cần thiết cho chuyến đi vào Tử Vong Chi Cốc. Sau đó, nhóm người Vân Nam tìm một quán trọ để nghỉ ngơi, chuẩn bị cho hành trình ngày mai.
Trong lúc đó, Hàn Thiên Vũ, sau khi rời khỏi Hiệp Hội Dong Binh, đã trở về Hàn gia phủ. Hắn mang theo khuôn mặt hằm hằm, bước vào thư phòng của cha mình, Hàn Thiên Phong.
"Phụ thân," Hàn Thiên Vũ nói, "Con vừa gặp Đường My ở Hiệp Hội Dong Binh."
"Rồi sao?" Hàn Thiên Phong hỏi, đang ngồi sau bàn đọc sách.
"Nàng ta vẫn không chịu đồng ý hôn sự," Hàn Thiên Vũ đáp, "Hơn nữa, còn có một tên tiểu tử Hắc Nguyệt gia ở đó, dám xen vào chuyện của con."
"Hắc Nguyệt gia?" Hàn Thiên Phong nhíu mày, "Một gia tộc nhỏ bé, không đáng để chúng ta bận tâm."
"Nhưng mà, tên tiểu tử đó, hắn dám nhắm đến người con để ý..." Hàn Thiên Vũ do dự một chút, rồi nói.
"Vậy sao?" Hàn Thiên Phong đặt quyển sách xuống, nhìn con trai, "Con định làm gì?"
"Con muốn..." Hàn Thiên Vũ nói, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, "Con muốn hắn biến mất khỏi cõi đời này."
(Kết thúc chương 13)