Bối cảnh: Cổng thành Băng Tuyết, trên đường đến Tử Vong Chi Cốc.
Sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên len lỏi qua màn sương tuyết mờ ảo, Vân Nam, Hắc Tam và Hắc Tứ đã đứng chờ sẵn trước cổng thành Băng Tuyết. Tiết trời vẫn còn lạnh giá, từng hơi thở phả ra đều hóa thành làn khói trắng mỏng manh.
"Thiếu gia, sao chúng ta không đợi Đường tiểu thư ở trong thành? Ngoài này lạnh lẽo, e rằng..." Hắc Tam lo lắng hỏi, hắn đưa tay xoa xoa cánh tay, cố gắng xua đi cái lạnh đang thấm dần vào cơ thể.
"Không sao," Vân Nam lắc đầu, "Chúng ta đã hẹn với cô ấy ở đây rồi. Vả lại, ta cũng muốn hít thở chút không khí trong lành trước khi tiến vào Tử Vong Chi Cốc."
Hắc Tam và Hắc Tứ nhìn nhau, không nói gì thêm. Họ biết, thiếu gia của họ tuy còn trẻ, nhưng lại là người rất có chủ kiến và quyết đoán. Một khi hắn đã quyết định điều gì, thì rất khó để thay đổi.
Một lúc sau, từ phía xa, một cỗ xe ngựa sang trọng, được kéo bởi hai con Băng Lam Mã – một loại tuấn mã quý hiếm, có bộ lông màu xanh lam, toát lên khí tức thanh tao – chậm rãi tiến đến. Trên xe ngựa, ngoài hai người đánh xe là có lẽ là cận vệ, còn có một thiếu nữ xinh đẹp đang vén rèm, hé lộ khuôn mặt thanh tú, với đôi mắt to tròn, lanh lợi.
Đó chính là Đường My.
Hôm nay, Đường My mặc một chiếc váy dài màu trắng tuyết, khoác bên ngoài một chiếc áo choàng lông chồn dày dặn, càng tôn lên làn da trắng ngần và vóc dáng thanh mảnh của nàng. Mái tóc đen dài được búi gọn gàng, điểm xuyết bằng một chiếc trâm cài ngọc bích, toát lên vẻ đẹp vừa thanh tao, vừa có chút tinh nghịch. Dù đứng giữa khung cảnh tuyết trắng mênh mông, nàng vẫn nổi bật như một đóa hoa lan tinh khiết, thu hút mọi ánh nhìn.
"Vân Nam ca ca, xin lỗi đã để huynh đợi lâu," Đường My khẽ nói, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân.
"Không sao đâu, Đường My cô nương," Vân Nam mỉm cười đáp, "Chúng ta lên đường thôi."
Đoàn người sáu người, chậm rãi tiến bước trên con đường tuyết phủ. Tử Vong Chi Cốc nằm ở biên giới giữa Lãnh Địa Hắc Phong và Lãnh Địa Hoàng Cực, cách Thành Băng Tuyết không xa, nhưng cũng phải mất nửa ngày đường.
"Vân Nam huynh," Đường My đột nhiên lên tiếng, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, "Huynh quen biết tỷ tỷ ta như thế nào vậy? Trước giờ, ta chưa từng nghe tỷ ấy nhắc đến huynh."
Vân Nam mỉm cười, nhớ lại lần gặp gỡ đầu tiên với Đường Tâm. Hắn kể lại chuyện mình vô tình cứu giúp Đường Tâm khỏi đám c·ướp trên đường đến Thành Băng Tuyết.
"Một đám c·ướp đường mà dám c·ướp xe ngựa của tỷ tỷ sao?" Đường My tức giận, "Vân Nam huynh, vậy tỷ tỷ ta có sao không…?” Đang tính hỏi về an nguy của tỷ tỷ, Đường My bỗng khựng lại một nhịp.
"Nhưng mà," Đường My nhíu mày, "Chuyến đi này của tỷ tỷ, phụ thân không yên tâm nên đã cử một vị trưởng lão cảnh giới Nguyên Sư Trung kỳ theo hộ tống, không lí nào lại bị một đám c·ướp vô danh chặn đường?"
Vân Nam trầm ngâm. Hắn nhớ lại lúc đó, hắn đã dùng thần thức dò xét xung quanh, nhưng không phát hiện ra bất kỳ ai khác ngoài Đường Tâm, nha hoàn và người lái xe.
"Có lẽ vị trưởng lão kia đã ẩn giấu khí tức," Vân Nam nói, "Hoặc là ông ấy đã rời đi trước khi chúng ta đến."
"Nhưng mà…" Đường My vẫn còn thắc mắc.
Vân Nam cũng không thể giải thích được. Hắn cảm thấy, chuyện này có gì đó không ổn. Nhưng hắn không muốn làm Đường My lo lắng, nên chỉ nói:
"Có lẽ là có lý do gì đó mà chúng ta không biết. Dù sao thì Đường Tâm cô nương cũng đã an toàn, Đường My cô nương đừng lo lắng quá."
"Ừm," Đường My gật đầu, "Chỉ cần tỷ tỷ bình an là tốt rồi."
Đi được một lúc nàng tiếp tục quay sang Vân Nam, hỏi:
"Vân Nam ca ca, huynh đã đạt đến cảnh giới nào rồi? Nguyên Linh của huynh là gì vậy?"
"Ta hiện tại đang là Nguyên Đồ cấp 8," Vân Nam đáp, "Nguyên Linh của ta là Hắc Nanh."
Nói rồi, Vân Nam vận chuyển nguyên lực, Hắc Nanh lơ lửng xuất hiện trước mặt hắn. Chiếc nanh đen tuyền, tỏa ra khí tức hắc ám lạnh lẽo, khiến cho Đường My không khỏi rùng mình.
"Thật là một Nguyên Linh đặc biệt," Đường My trầm trồ, "Khí tức thật mạnh mẽ. Nếu muội đoán không nhầm, Vân Nam ca ca có thể xếp vào hàng ngũ năm người đứng đầu trong lứa
tuổi của mình ở Lãnh Địa Hắc Phong."
"Cô nương quá khen rồi," Vân Nam khiêm tốn đáp, "Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Ta vẫn còn kém xa nhiều người. Nhưng cô nương có thể cho ta biết những người đó là ai và có thực lực như thế nào không? "
Đường My trầm ngâm một lúc, rồi nói:
"Đứng đầu chắc chắn là Hàn Thiên Vũ," Vân Nam nói, "Tuy hắn đáng ghét, nhưng không thể phủ nhận, hắn là thiên tài số một của Thành Băng Tuyết. Nghe nói, hắn đã đạt đến Nguyên Đồ cấp 9, chỉ còn cách Nguyên Sĩ một bước chân. Hắn còn sở hữu Nguyên Linh Băng Phách Thần Điểu, có thể điều khiển băng tuyết, rất lợi hại."
"Ngoài ra," Đường My nói tiếp, "Còn có thiếu chủ Thạch Hạo của Thạch gia ở Thành Hắc Thạch. Hắn cũng là một đối thủ đáng gờm, nghe nói đã đạt đến Nguyên Đồ cấp 8. Thạch Hạo có Nguyên Linh Thạch Giáp Nham Thú, một loại Thú Linh có khả năng phòng thủ cực cao. Hắn ta rất mạnh mẽ, và cũng rất hiếu chiến. Nghe nói các thiên kiêu trẻ tuổi của Thành Hắc Thạch đều rất giỏi, trong các cuộc thi của Học Viện Tinh Võ, đệ tử của Thành Hắc Thạch luôn chiếm ưu thế."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh. Chẳng mấy chốc, họ đã đến gần Tử Vong Chi Cốc.
"Chúng ta sắp đến nơi rồi," Vân Nam nói, chỉ tay về phía trước.
Đường My ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa. Nàng nhìn thấy, từ đằng xa, một vùng đất rộng lớn, chìm trong màn sương mù xám xịt, toát lên vẻ hoang tàn, c·hết chóc. Không khí xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, u ám, khiến cho người ta cảm thấy rợn người.
"Đó chính là Tử Vong Chi Cốc sao?" Đường My hỏi, giọng nói có chút run rẩy.
"Đúng vậy," Vân Nam gật đầu, "Chúng ta phải cẩn thận. Nơi này rất nguy hiểm."
Hắc Tam và Hắc Tứ cùng hai cận vệ của Đường gia cũng trở nên cảnh giác.
Cả nhóm người, mang theo tâm trạng nặng nề, tiến về phía Tử Vong Chi Cốc. Khi đến gần, họ mới thấy rõ hơn sự hoang tàn, rùng rợn của nơi này. Mặt đất nứt nẻ, khô cằn, không một bóng cây ngọn cỏ. Xương cốt của các loài sinh vật nằm rải rác khắp nơi, tạo nên một khung cảnh thê lương, ảm đạm.
Trên bầu trời, những đám mây đen vần vũ, che khuất ánh mặt trời. Tử khí dày đặc bao trùm khắp không gian, khiến cho người ta cảm thấy khó thở. Thỉnh thoảng, lại có những tiếng gào thét thảm thiết của Vong Linh văng vẳng từ xa, khiến cho người ta phải rùng mình.
"Nơi này, thật đáng sợ," Đường My khẽ nói.
"Đúng vậy," Vân Nam gật đầu, "Đây chính là Tử Vong Chi Cốc, nơi được mệnh danh là vùng đất c·hết."
Hắn nhìn xung quanh, phát hiện ra, không chỉ có nhóm của hắn, mà còn có rất nhiều người khác cũng đang có mặt ở đây. Có những nhóm dong binh, có những Nguyên Giả đơn độc, và cả những gia tộc, thế lực lớn. Tất cả đều đang tập trung ở bên ngoài, tạo nên một khung cảnh huyên náo.
"Sao hôm nay lại đông người thế này?" Vân Nam thắc mắc, "Không phải nói, Tử Vong Chi Cốc rất ít người qua lại sao? Liệu có liên quan đến loại dược thảo mà Đường My cô nương đang tìm kiếm không?"
"Ta cũng không rõ nữa," Đường My đáp, "Dược thảo mà ta muốn tìm là Băng Hỏa Nguyên Tinh Hoa, là một loại dược thảo tam phẩm, nhưng phẩm chất cực kỳ tốt, gần như đạt đến tứ phẩm, nhưng cũng không đến mức phô trương thế này chứ. "
"Băng Hỏa Nguyên Tinh Hoa tuy quý hiếm nhưng hầu hết các Hội đấu giá trong các thành hoặc các gia tộc lớn đều có một lượng nhất định. Không đáng để bày ra thế trận như thế này." Vân Nam gật đầu.
Vân Nam nhận thấy điều kỳ lạ, các nhóm người ở đây đều không vào Tử Vong Chi Cốc. Mà dường như đang chờ đợi một điều gì đó.
Nghi vấn chồng nghi vấn Vân Nam và Đường My nhìn nhau, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an. Xem ra, chuyến đi này sẽ không hề dễ dàng như họ tưởng.
(Kết thúc chương 14)
0