Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hắc Ám Chủ Tể
Unknown
Chương 61: Trịnh Cẩn
Thất Sơn chi đỉnh, Cô Tô, Phụng Hoàng sơn
Thất sơn là vùng đất địa linh nhân kiệt, mang nhiều sắc thái huyền bí, nhưng không ai biết tại trên mỗi ngọn núi đều ẩn dấu 1 cái mật đạo. Bên trong mỗi gian mật đạo là mỗi tòa Sơn trang. Cũng chính là thất phong môn của Thất Sơn phái.
Lúc này trong 1 căn phòng kín bí mật ở ngọn chủ phong Phụng Hoàng Sơn, 1 cái thư sinh áo trắng đang nghe thuộc hạ trình bày. Khuôn mặt của hắn mặt dù anh tuấn nhưng bờ môi lại hơi mỏng, khuôn mặt có 1 chút tái nhợt.
Lúc này khuôn mặt hắn toát ra vẻ điên cuồng, căm giận, đập bàn 1 cái. Chiếc bàn liền vỡ ra làm đôi. Mấy ngày trước hắn cho người đi bắt giữ 1 cô gái cuối cùng bị 1 kẻ phá hỏng chuyện tốt.
Hắn liền bỏ ra 1 số tài sản không nhỏ thuê 1 đội ngũ 5 cái Thoát phàm, 2 cái Tố thể để lần nữa bắt người.
Kết quả cuối cùng là trong 5 cái Thoát phàm, 3 cái mất mạng, 2 cái bị bắt giữ, 2 cái Tố thể, 1 cái bỏ mình, 1 cái mang theo thân thể trọng thương trở về.
Bên cạnh cô gái kia, không biết ở đâu xuất hiện 1 cái nữ nhân Tố thể đỉnh phong. Chỉ hời hợt ra tay đã đánh cho cả bọn trở tay không kịp.
Nam tử lạnh nhạt hỏi tên thuộc hạ:
“Ngươi nói tên Tố thể bị thương nặng kia hiện tại đang ở dưới chân núi sao?”
Tên thuộc hạ nơm nớp lo sợ nói:
“Vâng thưa đại sư huynh.”
Kẻ gọi đại sư huynh lúc này nhíu mày, khuôn mặt phiền muộn. Hắn biết sau này muốn bắt giữ cô gái kia không phải chuyện đơn giản nữa. Gã Tố thể cảnh kia có khả năng là do đối phương muốn thả về.
Hắn trầm tư 1 lúc liền sai bảo thuộc hạ:
“Ngươi đi bảo Nguyên Chính đến gặp ta.”
Tên thuộc hạ liền tuân mệnh lui ra ngoài. 1 lát sau, có 1 tên thuộc hạ khác đến, khuôn mặt có chút sợ hãi kính cẩn nói:
“Đại sư huynh, có 1 người tự gọi là Huyết bào, đang ở ngoài sơn môn, hắn nói muốn gặp đại sư huynh.”
Đại sư huynh có chút ngạc nhiên:
“Huyết bào, hắn đến đây làm gì?”
Sau đó liền nói với thuộc hạ:
“Dẫn hắn vào gặp ta.”
1 lát sau, 1 cái nam nhân anh tuấn, đeo kính ngũ quan bình hòa, cho người khác cảm giác vô cùng hòa nhã bước vào bên trong phòng. Nhìn thấy kẻ gọi đại sư huynh liền hơi kinh sợ chắp tay nói:
“Đại sư huynh cho gọi ta.”
Đại sư huynh cau mày, thái độ có chút không tốt. Nguyên Chính là thân tín, cũng xem như là mưu sĩ của hắn. Nhưng 2 việc hắn yêu cầu Nguyên Chính sắp xếp giúp hắn gần đây đều thất bại.
Hắn âm trầm hỏi:
“Nguyên Chính, ngươi biết tại sao ta cho gọi ngươi không.”
Nguyên Chính khuôn mặt có mồ hôi rơi, e dè nói:
“Đại sư huynh, sư đệ đã biết chuyện xảy ra, đệ đã tìm hiểu nguyên nhân, là do đệ thiếu sót, không biết cô gái kia lại là công chúa nhỏ của vương triều Lê sơ.”
Gã đại sư huynh kinh ngạc quay đầu hỏi:
“Công chúa triều Lê?”
Nguyên Chính gật đầu nói:
“Không sai”
Bất chợt gã đại sư huynh phóng người đến nhanh như chớp, bàn tay bóp chặt cổ của Nguyên Chính nâng lên khỏi mặt đất, thái độ vô cùng giận dữ:
“Nguyên Chính, ngươi biết tình hình hiện tại của Thất Sơn như thế nào, lại xúi giục ta ra tay với cô gái kia, ngươi muốn hại cả Thất Sơn.”
Nguyên Chính lúc này khó thở, khuôn mặt đỏ bừng, cảm thấy bản thân vô cùng oan ức. Rõ ràng là đại sư huynh nhìn thấy đối phương là Hoàng mệnh, lại xinh đẹp vô ngần liền nổi tham niệm. Bây giờ lại đổ cho hắn. Hắn khó thở lên tiếng:
“Đại sư huynh, là ta sai, tình hình trước mắt, chúng ta cần là tìm cách giải quyết, mong đại sư huynh tha ta một mạng, ta nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này.”
Đại sư huynh nheo mắt. Đang phân vân, chợt lúc này có tiếng gõ cửa vang lên. Bên ngoài có tiếng nói vang lên:
“Đại sư huynh, người gọi huyết bào đã đến.”
Đại sư huynh nghe vậy giật mình, trầm ngâm giây lát liền thả Nguyên Chính ra. Ánh mắt phát ra sát khí lạnh người, nhẹ nói:
“Ngươi qua 1 bên đi, nếu chuyện tiếp theo ngươi lại làm ta thất vọng, ta sẽ để ngươi c·h·ế·t rất thảm.”
Mặc kệ Nguyên Chính lúc này khuôn mặt tái nhợt, nói với bên ngoài:
“Để hắn vào trong.”
Ngay sau đó, cửa liền mở ra, 1 cái nam tử mang trường bào màu đỏ phủ kín mặt đi vào nên trong. Nhìn thấy đại sư huynh, lại nhìn thấy bên cạnh còn có 1 người xa lạ. Hắn chắp tay cười nói:
“Trịnh huynh, đã lâu không gặp.”
Đại sư huynh cũng chắp tay đáp lễ:
“Mạc huynh, lần gặp trước ngươi vẫn chỉ là 1 cái Tố thể cảnh, chỉ ít lâu, liền đã bước vào Siêu phàm. Thật là đáng ngưỡng mộ”
Trong lời nói rõ ràng có chút mặn chát, ghen tị rõ ràng. Nếu mệnh cách của hắn không bị đánh rớt. Hắn hiện tại đáng lẽ ra cũng là 1 cái siêu phàm. Nguyên Chính ở bên cạnh nghe đối phương là 1 cái Siêu phàm cũng giật mình sợ hãi. Giọng nói rất trẻ tuổi. 1 cái trẻ tuổi như vậy liền bước vào siêu phàm, đây rõ là siêu cấp thiên tài.
Huyết bào mỉm cười. Khuôn mặt ra hiệu nhìn về phía Nguyên Chính lạnh nhạt:
“Trịnh huynh, người này là... ta có việc chính sự muốn nói riêng với ngươi, việc này vô cùng quan trọng.”
Đại sư huynh nghe vậy, lắc đầu lạnh giọng:
“Nguyên Chính là tâm phúc của ta, ngươi có vấn đề gì đều có thể nói ra, không cần phải có bí mật che giấu. Liên minh Trịnh, Mạc 2 nhà chúng ta, hắn biết.”
Huyết bào nghe vậy ánh mắt giãn ra. Hắn tháo xuống mũ trùm đầu, lộ ra 1 khuôn mặt tuấn mỹ, yêu dị. Lạnh nhạt nói:
“Trịnh huynh đã nói vậy, ta tin tưởng ngươi.”
Huyết bào không muốn vòng vo vấn đề. Liền lấy ra trên người 1 cuộn giấy lớn. Trên giấy khắc họa 1 cái nam tử áo trắng, mang mặt nạ gỗ, bên cạnh còn có 1 cái nữ tử tóc lam, khuôn mặt kiểu Nga, xinh đẹp vô ngần. Không ai khác chính là Trần Duy và Anya.
Đại sư huynh thấy vậy hồ nghi hỏi:
“Mạc huynh, 2 người này là ai, ngươi là có ý gì?”
Huyết bào ánh mắt hiện hàn quang lạnh nhạt:
“2 cái tặc tử này, Mạc gia chúng ta đang truy sát chúng. Ta dựa trên 1 kiện bảo vật có thể mơ hồ xác định 2 kẻ này chính là đang ở phụ cận, xung quanh Thất Sơn này. Chỉ cần Trịnh huynh ra tay hỗ trợ tìm kiếm, ta nhất định sẽ hậu tạ.”
Đại sư huynh nghe vậy có chút hiểu ra, thì ra là tìm người. Hắn cười nhạt, ra vẻ khó xử nói với huyết bào:
“Mạc huynh, ta không phải không muốn giúp ngươi, nhưng ngươi biết đấy, ta mặc dù là người kế thừa ngọn chủ phong, nhưng nội bộ Thất sơn hiện tại chia rẽ, ta cũng không thể ra lệnh cho các phong còn lại.”
Huyết bào cười nhạt, biết bản thân không xuất huyết, đối phương sẽ không làm việc cho mình. Thất Sơn chia rẽ là sự thật, nhưng Huyết bào hắn biết chắc, Trịnh Cẩn có cách để điều động hết thảy Thất Sơn tìm người.
“Trịnh huynh, ta biết huynh luôn canh cánh trong lòng mệnh cách bản thân, muốn lần nữa trở lại Hoàng mệnh. Ta mang đến cho huynh 1 tin tức, đảm bảo huynh sẽ không thể từ chối.” Huyết bào lạnh nhạt.
Trịnh Cẩn nheo mắt, có 1 chút không giữ được bình tĩnh:
“Mạc huynh, huynh cứ nói thẳng ra, ta xin lắng nghe.”
Huyết bào cười nhạt, bình tĩnh nói:
“Hạ thần thí luyện sắp mở ra rồi.”
Trịnh Cẩn nghe thấy vậy liền thất thố bật người dậy. Không còn giữ được bình tĩnh căng mắt nhìn huyết bào run giọng nói:
“Mạc huynh, lời huynh nói là thật.”
Huyết bào thong dong, hắn biết rõ những gì hắn vừa nói trọng lượng lớn như thế nào, đối phương thất thố là chuyện hiển nhiên. Hắn nhẹ nhấp 1 hớp trà:
“Không sai, mà chính xác là chưa đến 2 tháng nữa, nó sẽ hàn lâm”