Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 62: Lê Lập Sơn

Chương 62: Lê Lập Sơn


Con đường tu luyện, mỗi lần tiến 1 bước đều khó càng thêm khó. Huống hồ Trịnh Cẩn còn b·ị đ·ánh rớt mệnh cách. Muốn bước vào siêu phàm không mất thêm vài năm sợ cũng không thể.

Nhưng thiên không tuyệt người, luôn có 1 con đường tắt. 1 lần vượt vũ môn liền sẽ hóa rồng. Hạ thần thí luyện chính là như vậy mà sinh ra.

Ở hạ thần thí luyện, hung hiểm vô cùng, cửu tử nhất sinh, nhưng cũng chính là cơ duyên vô hạn. Đừng nói là bước vào Siêu phàm. Chính là tăng cường mệnh cách trở lại hoàng mệnh cũng là điều hoàn toàn có thể. Chính vì vậy Trịnh Cẩn mới trở nên thất thố như vậy.

Huyết bào tiếp tục buông tiếng:

“Chỉ cần Trịnh huynh giúp ta lần này, hạ thần thí luyện lần này, ta nhất định giúp huynh vượt qua. Trở về hoàng mệnh, không phải là mong ước của Trịnh huynh sao?”

Trịnh Cẩn trầm ngâm, hạ thần thí luyện này, hắn nhất định sẽ tham gia. 2 nhà Trịnh, Mạc mặc dù là minh hữu, nhưng nhân phẩm của Mạc Bất Nhị này hắn thật không dám tin tưởng, không khéo bị đối phương lợi dụng, mạng cũng không còn.

Thấy Trịnh Cẩn trầm ngâm, huyết bào có một chút mất kiên nhẫn. Hắn đường đường là Siêu phàm, đến nhờ vả 1 cái Tố thể đỉnh phong. Đối phương lại không nể mặt.

“Trịnh huynh, hạ thần thí luyện lần này, không có ta giúp ngươi, niên linh dưới 40, còn có những kẻ như Ngọc Thần, Lê Lập Sơn, Đinh Bảo,... Ngươi nghĩ có thể chống lại bọn họ.” Huyết bào nheo mắt nói.

Trịnh Cẩn giật mình, trầm ngâm. Mạc Bất Nhị này nói không sai. Những tên kia danh tiếng lẫy lừng, đều đã bước chân vào cảnh giới siêu phàm. Hắn chỉ là 1 cái Tố thể, muốn thắng trong hạ thần thí luyện, khả năng rất thấp.

Sau đó liền nhìn qua Nguyên Chính. Quay đầu nói với huyết bào:

“Mạc huynh, phiền huynh để ta nói chuyện với tâm phúc vài lời.”

Huyết bào nghe vậy, mặc dù có 1 chút tức giận, nhưng đang trong tâm thế nhờ vả, chỉ có thể hậm hực bỏ ra ngoài.

Trong phòng lúc này chỉ có 2 người Trịnh Cẩn, Nguyên Chính. Trịnh Cẩn lạnh nhạt hỏi:

“Ý kiến của ngươi như thế nào?”

Nguyên Chính e dè, suy nghĩ kỹ liền nói:

“Đại sư huynh, tình hình trước mắt ta nghĩ đại sư huynh nên hỗ trợ hắn.”

Trịnh Cẩn: “Tại sao?”

Nguyên Chính lạnh nhạt:

“Thứ nhất, người này nhân tướng âm hiểm, là kẻ ghi thù, sư huynh từ chối hắn, vào hạ thần thí luyện, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho sư huynh.”

Trịnh Cẩn gật đầu. Nguyên Chính lại tiếp tục nói:

“Thứ 2, minh hữu của chúng ta, không phải chỉ có 1 mình Mạc gia, đến đó nếu sợ hắn gây chuyện, có thể mời Ngô gia giúp đỡ.”

Trịnh Cẩn mắt sáng, cảm thấy rất ổn. Nguyên Chính lại tiếp tục đưa ra 1 lý do làm Trịnh Cẩn không thể từ chối.

“Đại sư huynh, không phải huynh luôn thèm khát món bảo bối kia. Hiện đã sắp c·ướp đến tay. Chúng ta đang cần người để đổ trách nhiệm cho. Chỉ cần báo 2 người kia c·ướp mất bảo vật, chẳng phải có thể danh chính ngôn thuận để Thất phong tìm người.”

Trịnh Cẩn đứng dậy người, ánh mắt vui mừng:

“Hảo, ý kiến hay, Nguyên Chính, ngươi đúng là thông minh, không uổng công ta kỳ vọng vào ngươi.”

Nguyên Chính nghe thấy lời khen lại không mảy may vui mừng, khi nãy rõ ràng còn muốn g·iết hắn, bây giờ lại quay ngắt 180 độ. Tâm cảm thấy hơi lạnh.

Rất nhanh, Huyết bào đã trở lại vào phòng. Nghe thấy Trịnh Cẩn đã chấp nhận việc tìm người, trong lòng có chút giãn ra.

Trịnh Cẩn sau đó liền phân phó thuộc hạ làm việc. Nháy mắt ra hiệu Nguyên Chính đi làm việc.

Đang lúc 2 ngưòi Trịnh Cẩn, Mạc Bất Nhị cười nói qua lại. Lúc này ở bên ngoài vang lên 1 tiếng làm chấn động cả màng nhĩ:

“Trịnh Cẩn, ngươi mau ra đây gặp ta.”

Trịnh Cẩn giật mình, chỉ 1 tiếng la, liền làm máu huyết hắn bị sôi lên, tâm loạn, kẻ đến là cao thủ. Hắn nheo mắt hỏi thuộc hạ ở bên ngoài.

“Là kẻ nào dám đến Thất Sơn làm loạn.”

Ngay tức khắc có 1 tên thuộc hạ, trạng thái sợ hãi, chạy tới quỳ mọp xuống:

“Thưa đại sư huynh, ở bên ngoài đến 1 người trẻ tuổi tên là Lê Lập Sơn, hắn nói muốn đại sư huynh ra ngoài gặp hắn. Nếu không, sẽ xông phá vào Phụng Hoàng Sơn.”

Trịnh Cẩn nghe thấy cái tên này liền giật thót:

“Lê Lập Sơn, thiên tướng Lê triều, hắn đến đây làm gì?”

Cùng 1 trang lứa, danh tiếng của Lê Lập Sơn như mặt trời ban trưa. Chính là 1 tôn Siêu Phàm cảnh, tuổi chỉ mới 30, là siêu cấp thiên tài, xuất chúng nhất Lê triều. Trịnh Cẩn tự hỏi bản thân dường như chưa bao giờ động chạm gì đến đối phương.

Suy nghĩ kỹ 1 chút, hắn liền giật mình. Nếu có liên quan, chính là đến từ cô gái kia. Đối phương rõ ràng đến là để hưng sư vấn tội.

Huyết bào ở 1 bên, có 1 chút cười trên nỗi đau nói:

“Trịnh huynh, gã này đến tìm huynh dường như không có ý tốt.”

Trịnh Cẩn cau mày lạnh nhạt mở miệng:

“Mặc kệ hắn, ta cũng không tin hắn dám xông vào Phụng Hoàng Sơn, Thất Sơn mặc dù thất thế, nhưng thần vẫn tại.”

Huyết bào nghe thấy vậy liền cười nhạt:

“Trịnh huynh, sau sự kiện kia, ta nghĩ những lão kia sẽ không ra mặt giúp huynh đâu. Lê triều lúc này như mặt trời ban trưa. Lê Lập Sơn càng là đệ nhất thiên tài, chạm vào liền bỏng. Hắn có mệnh hệ gì. Thất Sơn cũng sẽ gặp tai ương.”

Trịnh Cẩn giật thót, hắn biết lời của Mạc Bất Nhị chính là sự thật. Ngay lúc này 1 tiếng ầm vang dội vang đến. Rất rõ ràng, có người muốn xông vào Phụng Hoàng Sơn. Trịnh Cẩn tâm liền chùn xuống.

Lúc này Huyết bào liền buông lời:

“Trịnh huynh, những lão kia không giúp ngươi, nhưng ta thì có thể, Mạc gia chúng ta, cũng chưa đến mức phải sợ hãi Lê triều, chỉ cần Trịnh huynh cho ta cái giá phù hợp, ta sẽ giúp huynh lần này.”

Trịnh Cẩn quay đầu, mắt híp lại hỏi:

“Mạc huynh, huynh muốn thứ gì.”

Huyết bào cười lạnh không do dự đáp:

“Ta muốn Thông Hồn Chú”

Trịnh Cẩn nghe vậy liền xanh mặt, tức giận đáp:

“Không thể nào, tuyệt đối không được.”

Huyết bào nghe vậy liền hờ hững cười lạnh đáp:

“Vậy ta không thể giúp huynh rồi, chuyện lần này mong huynh có thể tự mình vượt qua.”

Trịnh Cẩn nghe đến đây liền lo sốt vó. Đối phó với Siêu phàm, hắn có thể sao. Đương nhiên là không. Nếu các lão già kia không ra mặt, hắn cho dù b·ị đ·ánh phế, Thất sơn cũng sẽ không nhúng tay. Hắn có chút không bỏ được liền cắn răng, quay đầu nói với huyết bào:

“Ta chỉ có thể cho ngươi Dẫn Hồn Thuật, Thông Hồn Chú tuyệt đối không thể.”

Huyết bào vui vẻ, hắn biết rõ Thông Hồn Chú vốn là không thể, các lão già trên Thất Sơn này cũng tuyệt đối không cho phép hắn sở hữu. Nhưng Dẫn Hồn thuật cũng không tệ, cũng được phép truyền cho ngoại nhân.

Môn thuật pháp này vô cùng cần thiết với hắn hiện tại, tham gia hạ thần thí luyện, nó sẽ có trọng dụng rất lớn.

Dứt lời, 1 tiếng ầm vang dội chấn động cả không gian, liên tiếp có nhiều người b·ị đ·ánh thổ huyết văng về phía 2 người Trịnh Cẩn, khói bụi mờ mịt sau đó dần tản đi, 1 bóng người từng bước đi đến như chiến thần hàng lâm.

Hắn một thân áo lam rất trẻ tuổi, thân cao thước tám, ngũ quan anh tuấn, ánh mắt có thần, khuôn mặt toát ra phong thái nghiêm nghị, anh khí vô song. Điểm đặc biệt là mái tóc màu hoàng kim vô cùng nổi bật, sáng rực vô cùng. Đây rõ ràng là tóc thật, không phải là nhuộm. Từng bước đi đến đều mang theo lực lượng làm người khác tim đập bình bịch.

Bộ dáng hắn lúc này có chút bất thiện, ánh mắt rét lạnh, chú mục nhìn chằm chằm vào Trịnh Cẩn gằn từng chữ:

“Trịnh Cẩn, lăn ra đây nhận c·ái c·hết.”

Chương 62: Lê Lập Sơn