Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hắc Ám Chủ Tể
Unknown
Chương 63: Thiên tài đối chiến
Trịnh Cẩn lúc này đã thẹn quá hóa giận, đối phương khinh người quá đáng. Đến địa bàn của hắn còn bị chỉ mặt sĩ nhục. Nếu không phải tu vị thấp hơn 1 cảnh giới, hắn đã đi lên tát c·hết đối phương. Chỉ có thể nén giận, làm bộ làm tịch hỏi:
“Nghe danh Lê huynh đã lâu, không hiểu là ta đã làm chuyện gì, lại phiền Lê huynh đến đây hưng sư vấn tội.”
Lê Lập Sơn khuôn mặt đanh lại, trầm giọng đáp:
“Ngươi đã làm gì, tự khắc ngươi biết, không cần phải làm trò con bò dối trá trước mặt ta.”
Trịnh Cẩn nheo mắt, cười mỉa mai nói:
“Nghe nói Lê huynh là hậu nhân của Lê Lai tướng quân, chảy xuôi trong người dòng máu anh hùng, không ngờ lại là 1 người không nói lý như vậy.”
“Hừ, câm miệng, tiên tổ của ta, không phải là thứ như ngươi được quyền nhắc đến.” Lê Lập Sơn tức giận quát.
Vừa dứt lời, Lê Lập Sơn đã ra tay, 1 quyền đấm tới, cương phong mãnh liệt ập đến. Có thể nghe rõ tiếng xé gió, chấn động xé toang không gian.
Ầm...ầm.
Trịnh Cẩn sợ hãi, tim bóp nghẹn lại. Hắn có thể cảm giác được bản thân đã bị khóa chặt, không thể di chuyển được mảy may. Đây là chênh lệch giữa Tố thể và Siêu Phàm sao. Trịnh Cẩn trong lòng nghẹn khuất.
Cùng lúc này bỗng áp lực trên người hắn chợt biến mất, 1 bóng người đứng chắn trước mặt hắn. Giọng nói cười nhạt vang lên:
“Trịnh huynh, nhớ tuân thủ hứa hẹn của huynh.”
Không gian lúc này bỗng ngập tràn huyết khí, ngay tức khắc 1 lớp huyết hình thành trước mặt tạo thành 1 lá chắn bằng máu. Quyền phong đập vào lá chắn phát ra tiếng v·a c·hạm kinh thiên động địa nhưng lại không thể làm suy xuyển lá chắn mảy may.
Dư chấn bùng lên, cả 2 người Lê Lập Sơn và Huyết bào đều văng lùi ra phía sau. Khói bụi tản đi. Lê Lập Sơn cau mày, khuôn mặt hiện vẻ điên cuồng:
“Huyết pháp, Ma công, ngươi là Mạc gia dư nghiệt.”
Nhắc đến kẻ thù lớn nhất của nhà Hậu Lê trong lịch sử, không ai khác chính là nhà Mạc. Chính nhà Mạc đã chấm dứt triều đại Hậu Lê trong lịch sử. Nếu đối với Trịnh Cẩn là thù hận cá nhân thì đối với Huyết bào, chính là thù hận dân tộc. Thanh niên mang huyết bào trùm kín này chính là thuộc gia tộc kẻ thù sống còn đối với Lê Triều.
Huyết bào nhíu mày đáp:
“Chúng ta tu luyện là Thánh pháp, không phải là ma công, câm miệng ngươi lại.”
Mắt Lê Lập Sơn sáng rực, trên người từng tia kim quang hiển hiện, linh lực trong nháy mắt sôi trào. 2 tay lúc này chợt hiện ra các văn triện màu hoàng kim sáng rực. Hắn vung tay, liên tục vung các quyền phong đánh tới, không gian vang ra tiếng ma sát, kim quang đầy trời như muốn đánh nát cả tòa sơn phong.
Huyết bào nheo mắt, thầm nói:
“Tiểu thần thông Quang Diệt Kim Thân, đã luyện đến đệ nhất tầng hoàn mỹ, Kim Thủ, không hổ là đệ nhất thiên tài Lê gia. Ta muốn xem thử là Quang Diệt Kim Thân của ngươi mạnh, hay Huyết Hải Phần Thiên của ta mạnh hơn.”
Ngay tức khắc trước người huyết bào, 1 giọt tinh huyết liền xuất hiện. 1 giọt tinh huyết nhưng lại phát ra 1 áp lực rợn người, có thể cảm giác trong huyết có nhiều tiếng gào thét, kêu gào bi thảm. Trịnh Cẩn ở gần nhìn thấy giọt tinh huyết xuất hiện, mặt liền tái, hắn có thể cảm giác thấy giọt tinh huyết này nếu đánh vào hắn. Hắn liền 1 mạng ô hô.
Sau đó tinh huyết liền phóng lên trời, trong chốc lát liền tách ra 1 ngàn giọt máu khác nhau. Mỗi một giọt máu trong tức khắc lại hóa thành 1 thanh tiểu huyết kiếm. Huyết khí vung vẫy đầy trời. Ngay tức khắc cả ngàn thanh huyết kiếm phóng đến, đối chiến trực tiếp với kim quang. Cảnh tượng vô cùng tráng lệ.
Lê Lập Sơn kinh ngạcg:
“Tiểu thần thông huyết hải phần thiên, đệ nhất tầng, 1 giọt máu ngàn cân địch, ma đầu này rốt cuộc đã hại c·hết bao nhiêu người để luyện thành, không được, nhất định phải g·iết c·hết hắn.”
Dứt lời, Lê Lập Sơn liền tăng thêm lực đạo, vô số kim quang quyền phong đánh tới. Va chạm giữa kim quang và huyết kiếm làm không khí bùng nổ, ma sát không khí làm cả tòa sơn phong muốn b·ị đ·ánh nát. Dư chấn lan ra xung quanh, liên tiếp có thể nghe được tiếng đồ vật đứt gãy. 2 thân ảnh bị bay ngược về phía sau. Trịnh Cẩn cũng bị dư chấn đánh bay, thổ huyết.
Mạc Bất Nhị đứng vững lại, sau đó cười nhạt, không một chút ảnh hưởng. Ở phía đối diện, Lê Lập Sơn lại không thoải mái như vậy, khóe miệng chảy ra 1 tia máu tươi.
Lê Lập Sơn chau mày, cùng một cấp bậc chiêu số, tu vi và nội tại của Lê Lập Sơn có phần nhỉnh hơn 1 chút nhưng người tổn thương cuối cùng lại là hắn. Chỉ có thể do 1 nguyên nhân, mệnh cách. Đối phương là Hoàng mệnh.
Lê Lập Sơn là siêu cấp thiên tài nhưng mệnh cách vẫn chỉ là nhất gian tử khí, chỉ thua hoàng mệnh 1 đường ranh. Nhưng chênh lệch vẫn là chênh lệch. Nếu tử khí được ví như đại tướng thì hoàng mệnh chính là vương 1 cõi. Chênh lệch giữa quân và thần là không thể san bằng.
Lê Lập Sơn lạnh lùng hỏi:
“Ngươi chính là ma đầu đản sinh vào 25 năm trước.” Hắn là thiên tài mạnh nhất Lê triều, đã từng nghe qua 25 năm trước 1 cái ma đầu đản sinh, thiên địa liền hiện dị tượng, huyết tinh 3000 dặm, cùng lúc 1 trận gió tanh mưa máu chém g·iết liền xảy ra nhằm ngăn cản ma đầu ra đời, vô số tiền bối tu vị siêu phàm hy sinh trong trận chiến đó nhưng vẫn thất bại, ma đầu vẫn sinh ra và trưởng thành.
Mạc Bất Nhị cười lạnh không đáp, xem như đã ngầm thừa nhận.
Lê Lập Sơn lạnh lùng đạo:
“Hoàng mệnh thì sao, trong lịch sử, tướng thí vương không phải là chuyện hiếm, Mạc Gia ma đầu, hôm nay ta sẽ thay các tiền bối khi xưa tiễn ngươi lên đường.”
Huyết bào mắt hiện huyết quang cười lạnh đáp:
“Hôm nay, đệ nhất thiên tài Lê gia sẽ mồ yên mã đẹp ở đây.”
Lê Lập Sơn cười nhạt:
“Ngươi sai rồi, ta không phải đệ nhất thiên tài Lê gia.” dứt lời, linh lực trong cơ thể Lê Lập Sơn sôi trào, hoàng kim khí tức xông phá lên trời.
Huyết bào hồ nghi, không hiểu lời nói của Lê Lập Sơn. Nhưng không chịu thua kém, 1 tiếng hét, kèm theo Huyết quang phóng lên trời, huyết khí sôi sục. 2 bên lúc này đã sẵn sàng 1 trận chiến, một mất một còn.
Bất chợt lúc này ở sâu trong 7 tòa sơn phong. Giọng nói của 1 lão giả trầm lắng vang lên:
“2 tiểu bối các ngươi, muốn chém, muốn g·iết cứ thoải mái, nhưng đừng làm phiền đến Thất Sơn thanh tịnh.”
Vừa dứt lời cả 2 người huyết bào, Lê Lập Sơn liền cảm thấy bản thân nhẹ đi, trong chớp mắt liền biến mất tại chỗ.
Xuất hiện lần nữa cả 2 liền xuất hiện ở bên ngoài Thất Sơn. Cả 2 tỉnh táo liền cảm thấy giật mình. Đây là lĩnh vực của thần. 2 người đều chợt nhận ra bản thân mình còn quá yếu ớt so với thần.
Huyết bào trước đó có suy nghĩ có thể chạy trốn trước mặt thần, hiện đã hoàn toàn tan mất suy nghĩ này. Thần 1 ý nghĩ liền có thể g·iết c·hết hắn.
Cả 2 người lúc này tâm tưởng đều có chút hướng lên, âm thầm thề 1 ngày muốn chạm đến lĩnh vực của thần.
2 người lúc này đối mắt nhìn nhau, sát khí túc liệt, linh lực bùng nổ ầm vang. Cả 2 xông mạnh vào nhau. Không khí vang lên tiếng gầm thét chấn động cả thiên địa.
Cùng lúc này ở phía chân trời, bỗng xuất hiện 2 cái bóng lão giả, 1 áo vàng, 1 áo đen, cả 2 nhìn thấy nhau liền hiện ra sát khí mãnh liệt cùng cực. Nhưng sau đó nhìn 2 người đang đối cứng liền trở lại bình tĩnh. Hắc bào lão giả cười nhạt:
“Lê Long Đình, ta cứ nghĩ là ngươi đ·ã c·hết rồi, không nghĩ đến ngươi lại sống dai đến vậy.”
Hoàng bào lão giả không để lời trêu chọc của lão vào tai. Cười nhạt:
“Mạc Hữu Thâm, đã đến rồi, có muốn hay không đánh một ván cờ.”
Hắc bào lão giả cười mỉm, đưa tay nói:
“Mời.”