Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 73: Vang danh khắp nơi

Chương 73: Vang danh khắp nơi


Huyết bào gương mặt tái mét, làm sao không biết bản thân bị tính kế.

Ngay trước khi hắc kiếm đâm vào hắn, khuôn mặt huyết bào bỗng trở nên dữ tợn, ánh mắt hắn toát ra vẻ điên cuồng nhìn về phía Trần Duy:

“Tiểu tử ngươi tốt nhất đừng để ta biết được ngươi là ai, ta sẽ để cho ngươi c·hết khó coi nhất có thể.”

Tức thì cơ thể Huyết bào bỗng chốc căng phồng lên như bong bóng, vô cùng quỷ dị.

Trần Duy nhíu mày, biết được đối phương muốn làm gì, thôi động Hắc kiếm gia tốc.

Nhưng 1 tiếng “nổ” vang trời bùng phý, huyết vụ văng đầy trời, dư chấn làm những người đứng gần bị chấn động văng ra phía xa.

Trần Duy đứng gần nhất bị dư kình chấn văng thổ ra 1 ngụm máu.

Hắn khống chế cơ thể bị đẩy lùi, lại tiếp tục ngưng tụ hắc kiếm, trảm về phía đầu nguồn v·ụ n·ổ kia.

Nhưng nơi đó lúc này bỗng bốc lên cuồng phong, hư ảnh 1 lá bùa khổng lồ hiện lên, gió lốc xoay vòng như cuốn đi 1 thứ gì đó biến mất.

Hắc kiếm Trần Duy trảm đến như chém vào không khí. Khói bụi tản đi, nơi đó ngoài địa tầng bị lỏm đi 1 khoảng lớn, huyết tương lênh láng, không còn gì sót lại.

Trần Duy nhíu mày tức giận:

“Hừ, để hắn chạy thoát.”

Ánh mắt nhìn về 1 hướng, trong phút chốc liền biến mất.

Vụ nổ xuất hiện làm mọi người xung quanh đều giật mình ngỡ ngàng.

Lê Lập Sơn chật vật đứng dậy ngơ ngác hỏi:

“Ma tử, hắn c·hết rồi sao?”

Hoàng bào lão giả khuôn mặt có chút tiếc hận đáp:

“Không, hắn vẫn còn sống, nhưng sử dụng huyết bạo, tu vị hắn cũng sẽ bị rơi 1 cảnh giới xuống dưới Tố thể cảnh.”

Hắc bào lão già lúc này ánh mắt huyết hồng, sát khí dâng đến cực điểm, nhìn hướng Trần Duy biến mất đang muốn đuổi theo.

Bỗng 1 cái bóng màu hoàng kim liền xuất hiện trước mặt lão, giọng điệu trêu chọc:

“Mạc lão quỷ, vội vã gì chứ, chúng ta tiếp tục hàn huyên chuyện xưa đi.”

Hắc bào lão già ánh mắt điên cuồng quát:

“Lê Long Đình, ngươi là muốn c·hết.”

Dứt lời 2 cái bóng hắc hoàng lại lao vào nhau. Khí thế vô cùng.

Chiến trường nơi còn lại. Thánh long và Trịnh Luân cũng đã tách ra. Trịnh Luân khuôn mặt giận dữ. Hắn làm sao không biết bản thân bị tính kế. Mắt nhìn Thánh long linh:

“Thánh long, ngài có biết bản thân đang làm gì không.”

Thánh long linh khẽ hừ 1 tiếng. Không thèm quan tâm. Mắt nhìn về phía Đỗ Cảnh Loan lạnh lùng trầm thấp nói:

“Tiểu tử, mở ra Thiên môn hộ tâm.”

Đỗ Cảnh Loan giật mình, sau đó mắt chợt hiện kinh hỉ. Không suy nghĩ, giữa 2 mi tâm chợt có ánh sáng ẩn hiện.

Thánh Long linh không chần chừ, trong phút chốc toàn thân như bị thu nhỏ lại. Nhanh chóng xông vào thiên linh cái của Đỗ Cảnh Loan.

Toàn thân Đỗ Cảnh Loan trở nên thư sướng, cả người bao trùm ánh sáng thần thánh, trên trán sau đó liền hiện ấn ký tam vuốt rồng màu xanh ngọc. Làm nàng càng thêm mỹ lệ, như tiên tử hạ trần.

Trịnh Luân bàn tay giơ lên mắt trợn trừng, không thể cản được chuyện phát sinh, run giọng tức giận:

“Các ngươi... đại nghịch bất đạo.”

Hắn tức giận đang muốn lao đến khống chế Cảnh Loan.

Bỗng bóng dáng 1 mỹ phụ xuất hiện chắn trước mặt nàng, Trịnh Luân chỉ có thể đứng lại. Mỹ phụ lên tiếng:

“Trịnh lão quỷ, muốn bắt nạt đệ tử bản nương. Ngươi nên nhớ Chú Hồn Sư đã ký kết khế ước với Linh, là không thể giải trừ”

Trịnh Luân nghiến răng nghiến lợi, hắn mở miệng chất vấn:

“Đỗ Hương, tại sao lúc nãy không giúp ta ngăn cản Thánh long linh, ngươi có biết Ma tử nếu bị vấn đề ở Thất Sơn. Mạc gia sẽ kéo đến đây hưng sư vấn tội. Mạc gia hung tàn, ngươi không nghĩ đến hậu quả.”

Mỹ phụ cười lạnh:

“Hừ, hắn có c·hết ở đây thì liên quan gì đến ta, là hắn tự làm tự chịu. Trịnh Luân ngươi nên nhớ đến sự kiện kia, Phụng Hoàng Sơn nếu tiếp tục dung túng việc ác, Thất Sơn 1 ngày nào đó sẽ diệt vong do các ngươi.”

Trịnh Luân nghe đến đây chợt giật mình, nội tâm có 1 chút lạnh.

Mỹ phụ không muốn tiếp tục đôi co. 1 tay nắm lấy Đỗ Cảnh Loan biến mất giữa hư không.

Mọi người không chú ý đến cái bóng của 1 nữ nhân biến mất. Chính là Anya. Nàng lúc này chính là muốn đuổi theo Trần Duy.

Một lúc sau, trong 1 cánh rừng vắng, ánh mắt nàng nhíu lại, trong lòng có chút mất mát, thầm nói:

“Lại để mất dấu hắn.”

Sau đó bóng dáng nàng cũng biến mất giữa khoảng không.

Ở trên mặt biển một nơi xa. Trần Duy lại nhìn thấy hư ảnh 1 tấm bùa chú dần biến mất. Giận dữ thét 1 tiếng. Hắn chính thức đã để huyết bào chạy thoát.

....

1 ngày sau, Anya xuất hiện ở một văn phòng kín. Trụ sở ở sâu dưới 1 tầng hầm thành phố Hồ Chí Minh.

1 cái nam nhân châu Âu đang bận chỉnh lý hồ sơ, nhìn thấy Anya xuất hiện liền giật mình đứng dậy cúi chào:

“Đội trưởng Anya”.

Anya không nói lời nào, đưa cho người nam nhân 1 bức họa do chính tay nàng phát họa, lạnh lùng nói:

“Trong vòng 1 ngày, ta muốn biết toàn bộ thông tin của người này.”

Trong họa không ai khác, chính là Trần Duy.

Nam nhân giật mình, không biết người trong họa là ai lại để đội trưởng để ý đến vậy.

Hắn một lúc sau liền gãi đầu cười nói:

“Vâng đội trưởng, một chuyện nữa, đội trưởng Boris đã đến, đang đợi ngài trong phòng hội nghị.”

Anya nghe thấy cái tên này bỗng tỏ ra chán ghét, nhíu mày. Không quay đầu đáp:

“Ta đã biết.” Sau đó bước đến mở ra 1 căn phòng kín.

....

Ở 1 nơi tràn ngập bóng tối, thấp thoáng rất nhiều thân ảnh không rõ gương mặt.

1 giọng nói trầm thấp vang lên:

“Ngươi có nghe thấy tin tức kia không, ma tử Mạc gia bị 1 kẻ không biết là ai dùng tu vị Tố thể cảnh đánh rơi 1 đại giai.”

1 cái giọng nữ cợt nhã vang lên:

“Ta nghĩ chỉ là ai đó thổi phồng lên thôi, 1 cái Tố thể Cảnh đánh thắng Siêu phàm cảnh, đây chắc chắn là không thể.”

Lại 1 giọng nói nam nhân khác vang lên:

“Ta có căn cứ chắc chắn chuyện trên là sự thật.”

Giọng nữ có chút giật mình:

“Thực sự sao? Sao có thể.”

Lại 1 giọng nam khác vang lên:

“Điều này chỉ nói lên 1 điều, huyết bào hắn là rác rưởi mà thôi. Cái gì mà tự nhận vô địch trong cùng thế hệ, đúng là trò cười.”

Giọng nam khi nãy vang lên:

“Huyết bào trước đó đã đánh bại Lê Lập Sơn.”

Cả đám xung quanh bỗng có chút yên lặng. Huyết bào là siêu tân tinh mới nổi, chiến tích rât ít. Nhưng Lê Lập Sơn thì khác. Bước vào Siêu phàm đã 1 khoảng thời gian. Bọn họ biết rõ Lê Lập Sơn không phải dạng tầm thường.

1 lúc sau 1 cái giọng nam vang lên đánh vỡ bầu không khí:

“Thú vị, thật đáng để chờ mong. Ta đã chờ để có 1 đối thủ thực sự xứng tầm.”

Cả đám nghe thấy giọng nói này đều không tỏ ra bất ngờ, hắn chính là người mạnh nhất trong đám. Trong lòng bọn họ, tên này mới xứng đáng với 6 chữ, vô địch trong cùng thế hệ.

......

2 huynh muội Phù gia lúc này cũng đã nhận được tin tức.

Phù Ngọc giật mình hỏi ca ca mình:

“Ca ca ngươi có nghe không, kẻ chiến thắng huyết bào kia, sử dụng chính là thần thông Hắc sát kiếm cang. Phải chăng chính là cái tên chúng ta gặp trong bí cảnh.”

Phù Thiên trầm ngâm, 1 lúc sau liền mở miệng:

“Không thể nào, ta nghe nói tên đó đã mở khóa Kỳ vật trấn thể, ngươi không biết, kỳ vật trấn thể chỉ cần mở khóa, chỉ cần 1,2 % 2 người chúng ta cũng không chống nỗi. Huống hồ kẻ chúng ta gặp kia tu vị mới chỉ Thoát phàm cảnh. Tố thể cảnh chiến thắng Siêu phàm, không thể nào.” Phù Thiên không tin là có người lại nhanh chóng siêu việt được vậy.

Phù Ngọc nghe vậy suy nghĩ cũng khẽ gật đầu ngơ ngác nói:

“Từ lúc nào thần thông như Hắc sát kiếm cang, lại trở nên thông dụng như vậy.”

Phù Thiên lạnh nhạt:

“Đương nhiên không loại trừ khả năng 2 tên này chính là đồng môn, sư huynh đệ.”

Phù Ngọc im lặng thầm đồng ý.

Chương 73: Vang danh khắp nơi