Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 72: Thánh long chọn lựa

Chương 72: Thánh long chọn lựa


Trần Duy cười nhẹ, như đối với 1 cái lão hữu lâu ngày gặp lại, sử dụng 1 loại ngôn ngữ mà mọi người xung quanh đều không hiểu giao tiếp:

“Lạc lão đầu, vẫn tốt chứ.”

Thánh long ngơ ngác, lão cố gắng suy nghĩ vẫn không nhớ rõ mình khi nào gặp qua tiểu tử này. Dùng Long ngữ trả lời:

“Tiểu tử, ngươi khi nào đã gặp qua ta.”

Trần Duy không làm ra đáp lại. Cố gắng giải thích chỉ làm cho mọi chuyện rối lên.

Lê Lập Sơn ở 1 bên nhìn thấy thánh long xuất hiện có chút ngơ ngác liền quay đầu hỏi hoàng bào lão giả:

“Gia gia, Rồng ở trong truyền thuyết là thực sự tồn tại sao?”

Hoàng bào lão giả chưa đáp lại. Thánh long đã quay đầu nhìn thẳng Lê Lập Sơn. Cái nhìn làm Lê Lập Sơn có chút giật thốt.

Thánh Long dùng nhân ngữ lạnh nhạt gầm nói:

“Hừ, trên người các ngươi đều chảy xuôi huyết mạch long tộc chúng ta mặc dù chỉ còn mỏng manh”

Sau đó lại quay đầu về phía Đỗ Cảnh Loan, lại nhìn về phía Trần Duy dùng long ngữ đạo:

“2 người các ngươi huyết mạch tinh thuần hơn 1 chút.”

Lại nhìn kỹ Trần Duy như muốn xoáy sâu vào mệnh cách của hắn khó hiểu lạ lùng hỏi:

“Long tộc chúng ta gánh chịu thiên mệnh, tại sao mệnh cách của ngươi lại kém cỏi đến vậy.”

Lời nói của thánh long vào tai Lê Lập Sơn như sấm sét giữa trời quang. Hắn có chút suy nghĩ chẳng lẻ người Việt bọn hắn thực sự là con rồng cháu tiên như trong thần thoại.

Trịnh Luân lúc này mới nhận ra chuyện gì xảy ra. Hắn vô cùng bỡ ngỡ, tại sao Thánh long linh ngủ say ngàn năm nay lại có thể thức giấc.

Trong ghi chép Thất Sơn, thánh long đều bị động chọn lựa đệ tử thất sơn để chú Linh. Nhưng thực chất mỗi đời đệ tử đều chỉ có thể sử dụng 1 phần nhỏ sức mạnh của Thánh long. Vì thánh long chưa bao giờ thực sự tỉnh giấc. Thánh long linh tỉnh giấc đây chính là đại sự của Thất Sơn. Lại nhìn về Thánh Long ánh mắt có 1 chút nóng bỏng.

Lại quay đầu nhìn về phía Trịnh Cẩn. Tiểu tử chính là hậu bối của hắn, mặc dù không trực hệ nhưng về cơ bản cũng là cháu họ 3 đời. Trực hệ của hắn đều c·hết dưới tay Cơ thánh sau sự kiện kia. Trịnh Luân cũng có chút ưa thích đứa cháu này.

Trầm tư một chút đã hiểu ra tại sao Thánh Long Linh lại thoát ra từ túi trữ vật của tên nhóc này.

Đỗ Cảnh Loan nhìn thấy liền tức giận chỉ hướng Trịnh Cẩn:

“Trịnh Cẩn, thánh long linh đã chọn lựa ta làm người kế thừa, ngươi lại dám ă·n c·ắp, ngươi chính là không xem tư hình của Thất Sơn ra gì?”

Trịnh Cẩn lúc này vô cùng bàng hoàng, hắn vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra. Miệng lắp bắp:

“Ta...ta.”

Trịnh Luân lúc này liền lên tiếng, giọng nói ôn hòa:

“Trịnh Cẩn to gan, dám m·ưu đ·ồ bất chính với Thánh Linh Thất Sơn. Tội đáng muôn c·hết. Nhưng nể tình ngươi có công làm thánh linh tỉnh giấc. Đây chính là thiên đại hảo sự của Thất Sơn. Công có thể bù qua tội. Ta phạt ngươi phải ở dưới Âm Vực sám hối 1 tháng trời. Ngươi nhanh chóng chịu trói thi hành tội.”

Trịnh Cẩn nghe đến đó, làm sao không biết là Trịnh lão tổ đang muốn giúp mình. Hắn nhanh chóng mở miệng:

“Đệ tử biết tội, nguyện theo lão tổ trách phạt.”

Đỗ Cảnh Loan ở một bên nghe thấy, ánh mắt hiện hàn quang. Ở dưới âm vực tầng thứ nhất 1 tháng.

Âm Vực mặc dù chính là cấm địa của Thất Sơn, nơi đó âm hồn quỷ dị, nguy hiểm khôn lường. Nhưng Âm Vực chia ra tam tầng. Nơi nguy hiểm thực sự là từ tầng thứ 2 và tầng thứ 3. Tầng thứ nhất thực chất chỉ tồn tại 1 số tiểu âm hồn.

Đến đó Trịnh Cẩn còn có cơ hội tăng lên chú lực. Đây là cái quỷ gì h·ình p·hạt. Chính là ban ân thì đúng hơn. Trong lòng vô cùng tức giận. Đối phương rõ ràng là muốn thiên vị.

Bất chợt 1 thanh âm từ tính vang lên, là 1 cái nữ nhân:

“Trịnh lão quỷ, ngươi là có ý gì, khinh thường Ngọa Long đỉnh ta không có người.”

Dứt lời 1 cái bóng người như từ hư không đi ra. Là 1 người mỹ phụ, dung mạo xinh đep. Mái tóc dài trắng xóa nhưng khuôn mặt trơn nhẵn không giống như là có tuổi tác. Bà đứng bên cạnh Đỗ Cảnh Loan càng giống như 2 cái tỷ muội.

Đỗ Cảnh Loan thấy nàng xuất hiện liền vui vẻ:

“Sư tôn.”

Trịnh Luân nhìn thấy nữ nhân kia xuất hiện liền cảm thấy đau đầu. Hắn nhăn mặt nói:

“Đỗ Hương, ta không muốn tranh cãi với bà, Trịnh Cẩn là đệ tử Phụng Hoàng Sơn, trách phạt hắn là ta đến quyết định. Không liên quan đến ngươi.”

Phụ nhân kia khuôn mặt rung rung tức giận:

“Trịnh lão quỷ, nếu hôm nay ngươi không cho đệ tử ta 1 cái công đạo, đừng trách lão nương ta ra tay độc ác.”

Trịnh Luân cũng vô cùng tức giận, đang muốn tiếp tục đôi co.

Bất ngờ lúc này Thánh Long bỗng rung người dữ dội. Nó nhìn hướng Trần Duy, truyền âm:

“Lời ngươi nói là thật, ngươi biết vị trí của Long Khư.”

Trần Duy lạnh lùng truyền âm:

“Không sai, chỉ cần ngươi giúp ta 1 việc, đến thời điểm thích hợp ta sẽ cho ngươi hay.”

Thánh Long có chút mất bình tĩnh. Sau 1 lúc trao đổi qua lại với Trần Duy khẽ gật đầu.

Nó quay đầu nhìn về phía 2 người Trịnh Luân, Đỗ Hương:

“Thất sơn tiểu bối, bản long lần này tỉnh giấc, sẽ trực tiếp chọn ra Hồn chiến sư. Không cần phải tiếp tục truyền Hồn đạo sư.”

2 lão tổ Thất sơn nghe thấy liền giật mình dấy lên kinh đào hãi lãng. 2 người biết rõ đây là ý gì, Thánh long linh 1500 năm qua vẫn an ổn ngủ say, mỗi 1 cái thời kỳ chỉ làm 1 cái Hồn đạo sư, về cơ bản chính là quán thông và truyền 1 tia ý chí của nó cho đệ tử sử dụng khi chiến đấu.

Còn Chiến hồn sư đây là gì. Đây ý vị Thánh Long trực tiếp sẽ trở thành chiến hồn cho người sở hữu. Thánh long linh tồn tại không biết thời gian bao lâu, sức mạnh đáng sợ vô cùng. 1 cái Chiến hồn thánh long, cả 2 người liền hít sâu 1 hơi.

Trịnh Luân vô cùng vui mừng:

“Thánh long tiền bối, ngài nói đây là sự thật, thiệt là tốt, ta sẽ ngay lập tức về tổ chức ra hội nghị, để chọn ra Chú hồn sư mạnh nhất xứng đáng với ngài.”

Thánh long lạnh nhạt đạo:

“Không cần, ta đã chọn được người phù hợp.”

Ánh mắt nhìn về phía Đỗ Cảnh Loan:

“Là cô gái này.”

Trịnh Luân nghe thấy vậy, liền giật mình cười nhạt:

“Thánh long tiền bối, ngài không nên đùa giỡn, đây là chuyện đại sự. Ta vẫn nghĩ nên về họp bàn lại 1 lần. Ta đảm bảo sẽ chọn ra người làm ngài vừa ý.”

Thánh Long mắt nhìn Trịnh Luân, có ý tức giận:

“Long không nói chơi, ý ta đã quyết.”

Trịnh Luân lúc này ý cười trên mặt dần tan mất, khuôn mặt trở nên khó coi mở miệng:

“Thánh long tiền bối, ngài là linh của Thất sơn, ta mong ngài rõ phân tấc đúng sai, việc ngài tự ý quyết định sẽ tổn hại đến lợi ích của Thất Sơn.”

Thánh Long khẽ cuộn mình trên không, ánh mắt toát ra vẻ giận dữ:

“Tổn hại Thất Sơn, ta nói ngươi biết là ta thủ hộ Thất Sơn 5000 năm qua, là Thất sơn nợ ta chứ ta không nợ Thất Sơn.”

Vừa dứt lời 1 cái đuôi rồng như thành thực chất chợt quét về phía Trịnh Luân, mang theo cuồng phong nộ phóng vô cùng mạnh mẽ.

Trịnh Luân giật mình, 1 lời không hợp liền ra tay. Nhanh chóng tay hiện chú ấn đón đỡ.

Bất ngờ nữa là, hoàng bào lão giả đang đứng yên chợt có dị động, 1 cái hoàng ấn to lớn khủng bố đánh về phía Hắc bào lão giả, hắc bào lão giả liền giật mình, tay dựng thành trảo nhanh chóng chống lại.

Lại nhìn đến phía trước Huyết bào lúc này, một thanh Đại hắc kiếm khổng lồ hiện ra mang theo khí thế hủy thiên diệt địa chém đến.

Hắc bào lão giả mắt trợn tròn kinh hãi. Là tập kích. Tiểu tử che mặt kia muốn g·iết thế tử.

Chương 72: Thánh long chọn lựa