Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 77: Giải quyết hiểu lầm, phương tâm xao động

Chương 77: Giải quyết hiểu lầm, phương tâm xao động


Phù Ngọc giống như nghe thấy chuyện nực cười nhất thế gian, mở miệng:

“Các ngươi đúng là nói dóc mà không biết ngượng, 2 nhà Thục, Lê sẽ truyền công pháp bí truyền, công pháp mà họ còn quý hơn vàng cho nhà Nguyễn sao, lừa người thì cũng phải có logic. Còn tiểu thế tử họ Nguyễn kia hắn không phải vốn là 1 cái phế vật không thể tu luyện sao.”

“Câm miệng.” dứt lời, Phù Ngọc khuôn mặt tức khắc ăn 1 cái tát, trên mặt sưng tấy, bầm tím văng về phía xa. Trung niên nhân không hề có 1 chút thương hoa tiếc hận. Chỉ cần xúc phạm Nguyễn triều, hắn chỉ hận không thể trực tiếp g·iết hết.

Phù Thiên thấy vậy mắt sưng đỏ điên cuồng nói:

“Nguyễn Bá Tuấn, ngươi quá phận.”

Nguyễn Quy lúc này cảm thấy bầu không khí có chút căng thẳng mới mở miệng tiêu trừ:

“Tuấn thúc, khách sạn có camera quay lại hành lang bên ngoài đúng không. Theo ta thấy kẻ thủ ác vì vội vã chạy trốn, chắc chắn sẽ chưa có cơ hội tiêu hủy camera.”

Trung niên nhân suy nghĩ, sau đó khẽ gật đầu nói:

“Tiểu thế tử, không sai.”

Nguyễn Quy lạnh nhạt nói:

“Thế thúc, ngài nhanh chóng cho người mang đến, chỉ cần xem không phải sẽ biết rõ chân tướng sao?”

Trung niên nhân gật đầu: “Đã rõ.”

Sau đó liền nhanh chóng cho người đi lấy. Trung niên nhân lạnh nhạt nhìn 2 huynh muội Phù gia:

“2 người các ngươi chống mắt lên mà dòm cho rõ.”

Phù Ngọc trong lòng bỗng đánh bộp 1 cái, chẳng lẽ là bản thân sai lầm. Sau đó lại nhắm mắt lắc đầu, không thể nào.

Rất nhanh 1 cái màn hình cỡ lớn đã xuất hiện trước mặt 4 người.

Hình ảnh trên video nhanh chóng được tua lại. Rất nhanh hình ảnh Thục Hạ Lang liền xuất hiện trước mặt 4 người.

Phù Thiên, Phù Ngọc sắc mặt liền tái nói:

“Là hắn?” cả 2 huynh muội chợt hiểu ra tại sao Thục Hạ Chí lại muốn ngăn cản 2 huynh muội bọn họ.

Trung niên nhân lạnh nhạt hỏi:

“Tên này là ai?” Ông cũng rất muốn biết đối phương là ai. Khi nãy truy đuổi người áo đen sắp bắt kịp thì lại vì phát hiện nơi đây lại phát ra tiếng tranh đấu, lo cho an nguy của tiểu thế tử liền quay lại nên để đối phương chạy thoát. Bây giờ biết được danh tính của đối phương, hắn nhất định không buông tha.

Phù Thiên lạnh nhạt nói:

“Thục Hạ Lang, thiếu chủ Thục gia.”

Trung niên nhân nheo mày:

“Vinh hiển thế gia, Thục gia cái kia.”

Phù Thiên: “Không sai.” Nguyễn Quy cũng có chút tò mò, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy các gia tộc này.

Sau đó cả 4 người liền nhìn thấy Thục Hạ Lang đánh ngất y tá sau đó liền muốn phá cửa đi vào phòng. Phù Ngọc tâm đánh 1 cái, cảm thấy bản thân chẳng lẻ đã sai rồi.

Sau khi Thục Hạ Lang vào phòng. Camera liền bị che khuất. Nhưng mọi người đều có thể nghe thấy tiếng nói khinh bạc của hắn. Kẻ tu luyện như bọn họ, thính lực đều rất siêu đẳng.

Phù Ngọc tức giận nói: “Cầm thú, s·ú·c· ·v·ậ·t.”

Trung niên nhân híp mắt nhìn nàng:

“Ngươi đã thấy gì chưa.”

Phù Ngọc yếu ớt, giống như chưa thể chấp nhận sự thật cố chấp nói:

“Ở đây vẫn chưa thể nói rõ tên này không phải đồng bọn của hắn, biết đâu được cả 2 đều có ý đồ xằng bậy.”

Trung niên nhân tâm lại lạnh lại, sát ý ngưng rõ thực chất. Lại liền bị Nguyễn Quy vỗ vai 1 cái để trung niên bình tĩnh nói:

“Thế thúc, tiếp tục xem đi.”

Mọi chuyện sau đó liền diễn ra. Thục Hạ Lang sau đó liền la lên 1 tiếng mắt ta tại sao không nhìn thấy. Nguyễn Quy liền xuất hiện hô d·â·m tặc đánh đến. Căn phòng có tiếng va đập dữ dội, Thục Hạ Lang đau đớn rú lên. 4 người chợt cảm thấy tiếng rú đau đớn của Thục Hạ Lang là thật không thể thật hơn nữa.

3 người nhìn qua Nguyễn Quy, không biết là Nguyễn Quy đã đánh vào chỗ nào của Thục Hạ Lang, làm hắn gầm rú thảm thiết đến vậy. Nguyễn Quy bỗng cười nhạt giơ 2 tay ra làm bộ mặt thản nhiên vô tội.

Ngay lúc sau 1 cái hắc ảnh phóng nhanh như tia chớp đến. Ngay sau đó liền có tiếng đánh đấm vang dội lên, chấn động không nhỏ.

Ngay sao đó 1 đao ý từ hư không hiện ra đánh vào trong phòng, sau đó thêm hư ảnh xuất hiện. Cả 4 người đều thấy rõ hư ảnh đó không ai khác chính là trung niên nhân.

Sau vài giây, lại 1 bóng nữ nhân chạy lên, chính là Phù Ngọc. Mọi chuyện cứ như thế tiếp tục tiếp diễn.

Phù Ngọc lúc này mặt lúc xanh, lúc đỏ. Biết bản thân đã hiểu lầm nghiêm trọng. Không biết nên nói gì.

Phù Thiên lúc này bỗng nhiên đứng ra. Cúi đầu trước mặt Nguyễn Quy, chấp tay nói:

“Tiểu hữu, là muội muội của ta vô tri hiểu lầm, đánh nhầm tiểu hữu, ta thay mặt muội muội đứng ra xin lỗi, tiểu hữu nếu có trách phạt, xin nhắm vào ta.”

Nguyễn Quy lúc này hơi ngẩn ra. Vừa rồi hắn quan sát liền thấy được thân thủ đối phương khó lường, mạnh hơn hắn hiện tại đâu phải 1, 2 điểm. Giống như núi cao so với gò đồi, không thể so sánh. Hắn hiện tại quá yếu. Đối phương mạnh như vậy lại có khí độ vô cùng tốt. Khẽ tấm tắc, là 1 cái đáng để kết giao.

Nguyễn Quy có thể cảm nhận được chân tâm trong từng lời nói của đối phương.

Hắn khẽ mỉm cười xua tay nói:

“Không cần, vị huynh đài này. Ta không nhận lời xin lỗi của huynh. Nếu muốn ta muốn nhận lời xin lỗi của cô nương này hơn.”

Nguyễn Quy không phải là loại nhỏ nhen nhưng thực sự trong lòng có 1 tia nghẹn khuất, khi nãy thiếu 1 chút hắn đ·ã c·hết, mà còn c·hết không toàn thây. Vì vậy để bù đắp cho tinh thần của bản thân, hắn cần phải có 1 lời xin lỗi mới có thể bỏ qua cho đối phương.

Phù Ngọc nghe thấy vậy, trong lòng bỗng khó chịu cúi đầu nói:

“Ông ta khi nãy đánh ta đến như vậy, còn bắt ta phải xin lỗi, ta chính là cũng không biết.”

Trung niên nhân khẽ hừ 1 tiếng, không khí giống như bị lạnh xuống.

Phù Thiên biết là muội muội sai chỉ có thể nhíu mày quát muội muội:

“Tiểu Ngọc, nhanh chóng nhận lỗi.”

Phù Ngọc tay chân run rẩy, giống như hài tử làm sai bấu víu lấy tà áo, sau 1 lúc nước mắt trào ra, run giọng nói:

“Sai, là ta sai rồi, ta xin lỗi.”

Vừa dứt lời xong, chợt 1 bàn tay liền đưa ra trước mặt nàng, trên tay là 1 chiếc khăn tay nhỏ, không ai khác, chính là Nguyễn Quy, hắn dịu dàng cười nhẹ mở miệng:

“Biết sai, chịu khó sửa là được, nữ nhân khóc lên sẽ rất xấu.”

Phù Ngọc đang khóc nhìn Nguyễn Quy, thấy nụ cười thiên chân vô tà của hắn. Trong lòng như có gì đó ấm áp. Sau đó khẽ nhận lấy khăn tay của hắn, cúi đầu nhẹ nói:

“Cảm ơn.”

Nguyễn Quy gãi đầu, khi không lại làm cho 1 cái nữ nhân khóc a. Lại nhìn Phù Ngọc nói:

“Ta có lời khuyên cho ngươi, trên đời này cái gì mắt thấy chưa hẳn đã là đúng, phải chứng kiến quá trình diễn ra mới có thể biết rõ sự thật.”

Phù Ngọc nghe thấy vậy, trong lòng như có điểm gì đó minh ngộ ra. Sau 1 lúc tâm trạng dần trở nên thoải mái hơn.

Phù Thiên ở 1 bên chứng kiến hết thảy, khẻ mỉm cười, 1 lúc sau liền chấp tay nói với Nguyễn Quy:

“Cảm ơn huynh đệ rất nhiều, ta gọi là Phù Thiên.”

Nguyễn Quy cũng chắp tay mỉm cười:

“Ta gọi là Nguyễn Quy, chính là cái kia lêu lổng phế vật Nguyễn gia.”

Phù Ngọc vẫn còn vẻ ngạc nhiên hỏi:

“Ngươi thực sự chính là em trai của Ngọc Thần kia. Cái kia phế...” nói đến cuối câu giống như biết bản thân lại lỡ mồm liền khựng lại.

Nguyễn Quy khẽ cười: “Không sai.”

....

1 lúc sau, 2 huynh muội Phù gia ở bên ngoài. Phù Thiên nói:

“Thế tử Nguyễn gia, lại học công pháp Lê triều, ta nghe nói 2 nhà này đi lại rất gần. Có khi nào là do vậy.”

Sau đó lại nhìn muội muội:

“Tiểu Ngọc, sao khăn tay của đối phương, muội lại không trả lại.”

Phù Ngọc bị nói đến, giống như trong lòng bị nói động cái gì, sau 1 lúc liền cười nhẹ nói:

“Hắn làm ta khóc, cái này xem như là vật thế chấp.”

Phù Thiên khẽ gãi đầu không hiểu.

Chương 77: Giải quyết hiểu lầm, phương tâm xao động