Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 1: Giấc Mộng

Chương 1: Giấc Mộng


Thành phố Hải Phòng về đêm vô cùng xa hoa và lộng lẫy.

Những tòa nhà cao tầng rực rỡ ánh đèn, con phố nhộn nhịp kẻ qua người lại, nhưng giữa sự phồn hoa ấy, vẫn có những góc khuất chìm trong tĩnh lặng.

Cách đó không xa, trong một ngôi nhà nhỏ, ánh đèn vàng nhạt tỏa xuống căn phòng yên tĩnh, phản chiếu qua lớp kính trong suốt của chiếc bàn gỗ sẫm màu.

Mùi hương trà hoa nhài thoang thoảng trong không khí, hòa quyện với chút hương thơm nồng nhẹ của gỗ đàn hương, tạo ra cảm giác dễ chịu nhưng cũng có phần lạ lẫm.

Một người thanh niên ước chừng mười tám, mười chín tuổi ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Những tòa nhà cao tầng bên ngoài phủ trong ánh đèn rực rỡ, nhưng chẳng có gì trong đó thu hút được hắn.

Hắn chỉ cảm nhận được một khoảng trống mơ hồ, một thứ gì đó vô hình đang lẩn khuất trong tâm trí.

Đối diện với hắn là bác sĩ tâm lý của mình, Lê Hồng Ngọc.

Người phụ nữ ấy có một sức hút đặc biệt, không chỉ bởi nhan sắc mà còn ở khí chất trưởng thành, trầm ổn.

Cô khoảng ba mươi tuổi, sở hữu làn da trắng mịn như sứ, mái tóc dài đen óng thả tự nhiên sau lưng, đôi môi đỏ mềm mại như cánh hoa hồng mới nở.

Đôi mắt nâu trầm tĩnh của cô ánh lên sự sắc sảo, vừa như có thể nhìn thấu tâm tư người đối diện, vừa mang lại cảm giác dịu dàng, an ủi.

Đôi hàng mi dài cong v·út khẽ rung động mỗi khi cô chớp mắt, khiến người khác không khỏi say mê.

Hôm nay, cô mặc một chiếc váy lụa màu xanh nhạt, lớp vải mềm mại ôm lấy từng đường cong quyến rũ, gợi lên một vẻ đẹp vừa gợi cảm vừa tinh tế.

Chiếc váy bút chì bó sát càng làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn và đôi chân dài miên man. Khi cô bắt chéo chân, động tác ấy toát lên một sức hấp dẫn không thể cưỡng lại, khiến người ta không khỏi bị cuốn hút vào.

Mỗi cử chỉ của cô đều toát lên vẻ gợi cảm, nhưng không kém phần thanh tao, thần bí.

“Dương, em cảm thấy thế nào rồi?” Giọng nói của cô trầm nhẹ, mang theo sự quan tâm.

Nguyễn Hòa Dương quay lại, ánh mắt dừng trên gương mặt tinh xảo của cô một lát rồi khẽ cười nhạt.

“Tôi vẫn vậy thôi, thưa bác sĩ. Có lẽ khá hơn một chút… Hoặc cũng có thể chẳng có gì thay đổi.”

“Em còn nhìn thấy… Những thứ đó không?” Cô nghiêng đầu, ánh mắt quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất của hắn.

Nguyễn Hòa Dương im lặng một lúc, rồi ngả người ra ghế, mắt nhìn lên trần nhà: “Không chắc, đôi khi tôi nghĩ mình đã thoát khỏi chúng, nhưng rồi chúng lại xuất hiện. Chúng chưa bao giờ biến mất hoàn toàn, chỉ là tôi có muốn thừa nhận hay không thôi.”

Lê Hồng Ngọc chống cằm, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh: “Vậy nghĩa là em vẫn còn nghi ngờ liệu những gì mình thấy có phải là thật không?”

Hắn gật đầu: “Chính xác, đôi khi mọi thứ rõ ràng đến mức tôi không thể phân biệt nổi, cô có tin không, bác sĩ? Có những lúc tôi nghĩ rằng chính thế giới này mới là giả dối, còn những gì tôi nhìn thấy mới là thực tại.”

Lê Hồng Ngọc không lập tức trả lời, chỉ lặng lẽ quan sát, trong đôi mắt cô không có sự phán xét, chỉ có sự thấu hiểu: “Chúng ta sẽ từ từ tìm hiểu, nhưng trước tiên, em hãy nói cho tôi nghe nhiều hơn về những thứ em thấy gần đây.”

Căn phòng lại rơi vào im lặng. Nguyễn Hòa Dương hít một hơi thật sâu, ánh mắt thoáng hiện lên một tia dao động.

Nhưng rồi hắn khẽ nhếch môi, như thể đang nghĩ đến một điều gì đó mà ngay cả chính bản thân cũng không chắc có nên nói ra hay không…

Dạo gần đây, âm thanh ấy càng lúc càng rõ ràng.

Giống như trong cơ thể hắn vẫn còn tồn tại một con người khác, không ngừng đưa ra lời khuyên, nhắc nhở hắn.

Ban đầu, hắn nghĩ đó chỉ là suy nghĩ của mình, nhưng dần dần, nó trở nên có ý thức hơn, như thể đang tranh luận với hắn.

Nhưng điều đáng sợ hơn là… Giọng nói ấy dường như có hứng thú đặc biệt với Lê Hồng Ngọc.

Khiến cho hắn nhìn cô không còn được tự nhiên như trước.

Ánh mắt hắn luôn vô thức dừng lại trên những đường cong quyến rũ của cô, trên đôi môi đỏ mọng đầy mê hoặc, hay trên lớp váy bao trọn lấy bờ mông quyến rũ.

Hắn biết Lê Hồng Ngọc đã có gia đình, và hắn cũng không muốn phá vỡ hạnh phúc của người khác.

Càng nghĩ, Nguyễn Hòa Dương càng tự trách bản thân, để cho tên kia dao động suy nghĩ của mình.

Nhưng rốt cuộc đó có phải là suy nghĩ của hắn không… Hay là của một ai khác?

“Không tệ, tôi rất thích cô gái này… Ôi nhìn cái vẻ đẹp đó xem…”

Một âm thanh đột nhiên nảy lên trong đầu Nguyễn Hòa Dương, hắn bất giác đứng dậy, né tránh ánh mắt dò xét của Lê Hồng Ngọc.

“Hôm nay đến đây thôi bác sĩ. Tôi phải về sớm để mai còn đi học, chúng ta sẽ hẹn vào lần sau.”

Lê Hồng Ngọc hơi nhíu mày, nhưng cũng không ép buộc.

Cô hiểu rõ bệnh nhân của mình, biết rằng khi hắn đã quyết định né tránh thì có nói gì cũng vô ích.

Cô chỉ khẽ gật đầu, giọng nói dịu dàng: “Được rồi, vậy tôi sẽ đợi em vào lần tới, nhớ giữ liên lạc với tôi.”

Nguyễn Hòa Dương không trả lời, chỉ lặng lẽ quay lưng rời đi.

Khi tiếng bước chân của hắn dần khuất sau cánh cửa, căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng.

Lê Hồng Ngọc thở dài một hơi, ánh mắt trầm xuống, cô đưa tay mở ngăn kéo bàn, lấy ra một tập hồ sơ dày cộp.

Trong đó có một sấp giấy trên đó có viết bệnh nhân Nguyễn Hòa Dương.

Thân phận: ?

Hiện tại đang là học sinh lớp 12 tại trường trung học Quốc Thắng.

Chẩn đoán mắc chứng bệnh hoang tưởng, r·ối l·oạn nhận thức, thường xuyên thay đổi thái độ không lý do, có dấu hiệu xuất hiện nhân cách thứ hai…

Ngón tay cô khẽ miết lên trang giấy, lại nhớ đến ánh mắt giống như thú săn tình cờ lướt qua cơ thể mình, mặc dù rất nhạt nhưng cô vẫn có thể dễ dàng nhận ra, trong lòng không khỏi dấy lên một nỗi bất an mơ hồ.

“Hòa Dương… Rốt cuộc em là ai?”


Tháng 6 tại Hải Phòng, cái nóng oi bức như muốn cháy da cháy thịt.

Cách đó không xa trong một ngôi trường trung học, mặc cho cái nóng như thiêu đốt từng người vẫn chăm chú lắng nghe giáo viên trên bục giảng, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng giảng đều đều cùng tiếng ve râm ran vọng vào từ bên ngoài.

“Đáng c·hết!”

Một tiếng hét chói tai bất ngờ xé tan sự yên tĩnh.

Thầy giáo trên bục sững người, khóe miệng cứng ngắc.

Ánh mắt của mọi người đồng thời hướng về âm thanh phát ra, trên mặt đều không giấu được kinh ngạc.

Ai cũng không nghĩ đến tiếng hét chói tai này lại là của Nguyễn Hòa Dương, trái ngược bộ dáng lạnh nhạt thường ngày, trên gương mặt tinh tế tựa như một khối bạch ngọc tinh xảo lúc này lộ rõ vẻ kinh sợ.

Nguyễn Hòa Dương dường như vừa trải qua cơn ác mộng, hắn hoảng loạn quay đầu nhìn xung quanh, không gian vốn quen thuộc giờ bỗng trở nên có chút xa lạ, phát hiện cơ thể vẫn còn nguyên vẹn, trong mắt lóe lên thần sắc mơ hồ.

“Dương, cậu không sao chứ?” Âm thanh quan tâm truyền đến, kéo hắn trở về thực tại.

Nguyễn Hòa Dương quay đầu nhìn lại, khuôn mặt vẫn còn vẻ mê man, trong mắt của nam sinh kia là sự quan tâm xen lẫn nghi hoặc.

Thoáng trầm mặc một giây, Nguyễn Hòa Dương chậm rãi lắc đầu: “Không sao… Tôi không có việc gì.”

Hắn vừa mơ thấy một giấc mộng, giấc mộng vừa rồi quá chân thực, từng cảm giác, từng nỗi đau, từng hình ảnh khủng kh·iếp vẫn còn đọng lại trong đầu hắn.

Gần đây hắn lúc nào cũng cảm thấy buồn ngủ, cứ như cơ thể mình đang cạn kiệt năng lượng một cách khó hiểu, kèm theo đó là những giấc mộng vô cùng chân thật.

Khiến hắn không ít lần hoài nghi, rốt cuộc đâu mới là thực tại.

Chương 1: Giấc Mộng