Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 2: Thức Tỉnh

Chương 2: Thức Tỉnh


Nguyễn Tường im lặng nhìn hắn một lúc, dùng ánh mắt cổ quái nhìn qua Nguyễn Hòa Dương.

“Đừng nói với tôi là cậu thức trắng cả đêm để nghiên cứu đống tài liệu tôi gửi nhé.”

Nguyễn Hòa Dương liếc mắt nhìn hắn, dường như nhớ tới chuyện gì, sắc mặt liền tối sầm.

Ngay lúc ấy, giọng nói nghiêm khắc của thầy giáo vang lên, kéo hắn ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn.

“Hôm nay là một ngày quan trọng, vậy mà em còn có tâm trạng để ngủ sao?”

Nguyễn Hòa Dương chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt thoáng hiện lên một tia mờ mịt: “Quan trọng?”

Thầy giáo hừ một tiếng, ánh mắt quét qua cả lớp rồi chậm rãi tuyên bố.

“Hôm nay chính là ngày kiểm tra thức tỉnh v·ũ k·hí bản mệnh của tất cả mọi người.”

Không khí trong lớp đột ngột im lặng trong vài giây, sau đó là một tràng xôn xao phấn khích, những tiếng bàn tán bùng nổ vang lên.

“Thật không? Cuối cùng cũng tới ngày này rồi sao?”

“Mình mong chờ quá! Không biết mình sẽ thức tỉnh v·ũ k·hí gì nữa?”

“Không biết trong lớp sẽ có bao nhiêu người trở thành Hồn Sư?”

Nguyễn Hòa Dương chớp mắt, ánh nhìn dần trầm xuống.

Thế giới này từ rất lâu về trước đã xuất hiện một khái niệm gọi là v·ũ k·hí bản mệnh. Đây không chỉ là công cụ chiến đấu đơn thuần, mà còn là sự kết tinh của linh hồn, ý chí và vận mệnh của mỗi người.

Vũ khí bản mệnh là một loại v·ũ k·hí đặc biệt gắn liền với linh hồn con người, chỉ có thể thức tỉnh khi họ đạt đủ 18 tuổi.

Khi một người thức tỉnh thành công, họ có thể triệu hồi v·ũ k·hí này bất cứ lúc nào, sử dụng chiến đấu với sức mạnh vượt xa người thường.

Nhưng bản chất của v·ũ k·hí bản mệnh không phải do con người lựa chọn mà là do linh hồn và từ sâu thẳm bên trong họ quyết định. Có người sở hữu đao, kiếm, thương, cung,… Cũng có người lại sở hữu búa, liềm, gậy hay thậm chí là một cây trâm.

Sự đa dạng của v·ũ k·hí bản mệnh gần như là vô tận, nhưng sức mạnh của nó lại không chỉ nằm ở hình dạng, mà còn phụ thuộc vào tiềm năng và khả năng sử dụng của chủ nhân.

Dù v·ũ k·hí bản mệnh đã tồn tại hàng ngàn năm, nhưng chỉ có 1% dân số trên thế giới có thể thức tỉnh thành công.

Vì lý do gì? Không ai biết chắc.

Chính vì điều này khiến cho những người sở hữu v·ũ k·hí bản mệnh trở nên cực kỳ quý giá và được cả thế giới đón nhận.

Phần lớn nhân loại dù có khát vọng đến đâu, dù có cố gắng rèn luyện bao nhiêu, vẫn không thể kích hoạt được sức mạnh này.

Nguyên nhân vẫn còn là một bí ẩn, có thể liên quan đến huyết mạch, tinh thần hoặc một yếu tố nào đó chưa được khám phá.

Những ai may mắn vượt qua cánh cửa thức tỉnh, nắm giữ trong tay v·ũ k·hí bản mệnh, sẽ được gọi là Hồn Sư.

Mỗi Hồn Sư có thể phát triển sức mạnh theo nhiều con đường khác nhau, chỉ cần là người có tiềm năng đều có thể trở thành nòng cốt của xã hội, hoặc cũng có thể là những kẻ phản bội, gieo rắc nỗi kinh hoàng.

Trước ánh mắt mong chờ của cả lớp, giáo viên Phong từ trong hộp gỗ lấy ra một viên thủy tinh trong suốt.

Nó không phải một viên đá bình thường, bên trong có những dòng sáng nhạt lấp lánh, như thể có một dải ngân hà đang bị phong ấn.

Khi Lý Trường Phong đặt nó lên bàn, viên thủy tinh lập tức phát ra ánh sáng nhàn nhạt, tỏa ra một luồng năng lượng kỳ lạ.

Cả lớp bỗng chốc nín thở, hồi hộp xen lẫn phấn khích.

Lý Trường Phong cầm danh sách lên, giọng trầm ổn vang lên.

“Người đầu tiên, Trần Gia Linh.”

Một nữ sinh có mái tóc buộc cao hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh, nhưng lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Dưới ánh nhìn chăm chú của cả lớp, cô bước lên, từng bước chân nặng tựa nghìn cân.

Hy vọng!

Đây là cơ hội duy nhất của cô, là cánh cửa mở ra một tương lai hoàn toàn khác.

Cô chậm rãi đặt tay lên viên thủy tinh.

Giây phút ngón tay chạm vào bề mặt lạnh lẽo ấy, trái tim cô như ngừng đập.

Một luồng sáng nhạt chậm rãi lan tỏa, cô nín thở, đôi mắt mở to mong chờ điều kỳ diệu.

Nhưng… Không có gì xảy ra.

Không có dao động năng lượng, không có ánh sáng thức tỉnh.

Thất bại!

Trần Gia Linh đứng sững tại chỗ, hơi thở như nghẹn lại trong cổ họng.

Sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt, cánh tay bất giác buông thõng xuống, cô cắn chặt môi, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, nhưng đôi mắt lại ánh lên nỗi thất vọng khó che giấu.

“Không sao đâu Gia Linh! Cậu còn cơ hội sau này mà!” Một nữ sinh khác bên cạnh vội an ủi.

Nhưng ai cũng biết, nếu lần đầu tiên thất bại, khả năng thức tỉnh sau này gần như bằng không.

Con đường trở thành Hồn Sư chính thức bị chặt đứt, từ nay về sau, cô chỉ có thể sinh sống một cuộc sống bình thường giống như những người khác ngoài kia.

Trần Gia Linh cúi đầu, hai mắt đỏ hoe, mím chặt môi ngăn cho nước mắt tràn ra, sau đó lặng lẽ lui về chỗ.

Lý Trường Phong im lặng nhìn cô vài giây, không có lên tiếng, đối với một màn này đã sớm quen thuộc, chỉ lật danh sách và tiếp tục.

“Người tiếp theo, Nguyễn Tường.”

Nguyễn Tường khẽ siết chặt nắm tay, một cái vỗ vai nhẹ khiến hắn giật mình.

“Không cần lo, cậu nhất định có thể thành công.” Nguyễn Hòa Dương thấp giọng nói.

Nguyễn Tường gật đầu, ánh mắt đầy kiên định đi về phía giáo viên.

Bàn tay nhanh chóng đặt lên viên thủy tinh.

Ngay lập tức, viên đá phát ra một luồng sáng chói mắt, mạnh hơn rất nhiều so với lúc nãy.

Ầm!

Một luồng khí xoáy bùng lên từ bàn tay Nguyễn Tường, thổi tung mái tóc hắn, ánh sáng bao trùm toàn bộ cơ thể, tạo thành một luồng năng lượng màu bạc.

Không khí chấn động, một áp lực vô hình lan tỏa mạnh mẽ.

Cả lớp hai mắt trợn lớn, nín thở chờ đợi.

Khi ánh sáng dần tan đi, một tấm khiên lớn màu bạc bỗng hiện ra trước mắt hắn.

Tấm khiên có hoa văn cổ xưa, trên bề mặt khắc những ký hiệu phức tạp. Nó không phải một v·ũ k·hí t·ấn c·ông sắc bén, nhưng lại tỏa ra một cảm giác vững chãi, bất khả x·âm p·hạm.

“Thành công rồi! Nguyễn Tường đã thức tỉnh thành công!”

“Không ngờ lại là một tấm khiên! Nhưng cảm giác này… Có vẻ rất mạnh!”

Nguyễn Tường mở to mắt, hơi thở trở nên gấp gáp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào v·ũ k·hí của mình, một cảm giác lạ lẫm nhưng cũng đầy kích thích trào dâng trong lòng.

Từ ngày hôm nay hắn đã chính thức trở thành một Hồn Sư!

Lý Trường Phong hài lòng nhìn Nguyễn Tường, gật đầu nói ra hai từ: “Không tệ.”

Sau đó, hắn tiếp tục điểm danh.

Từng học sinh lần lượt bước lên, đặt tay lên viên thủy tinh với đủ mọi cảm xúc lẫn lộn, hồi hộp, lo lắng, mong chờ thậm chí là sợ hãi.

Nhưng kết quả… Phần lớn đều là thất bại.

Hết người này đến người khác rời đi với ánh mắt ảm đạm, trên mặt mang theo nỗi thất vọng khó che giấu.

Số ít người thức tỉnh thành công thì mừng rỡ đến mức không giấu nổi niềm vui trong mắt.

Nhưng dù là thất bại hay thành công, tất cả đều không thể thay đổi được sự thật rằng.

Tỷ lệ thức tỉnh thành công chỉ là 1%!

Bầu không khí trong lớp dần trở nên nặng nề, những người thất bại thì cúi đầu ủ rũ, những người thành công mặc dù trong lòng sung sướng nhưng lại không dám thể hiện quá rõ ràng, sợ làm tổn thương những người khác.

Cuối cùng chỉ còn lại một người duy nhất.

Nguyễn Hòa Dương.

Lý Trường Phong đặt danh sách xuống bàn, ánh mắt mang theo một chút kỳ vọng, giọng nói vang lên vọng khắp lớp học.

“Người cuối cùng, Nguyễn Hòa Dương.”

Nguyễn Hòa Dương vẫn ngồi yên tại chỗ.

Hắn không ngay lập tức đứng dậy, cũng không tỏ ra phấn khích hay lo lắng.

Trái ngược lại còn trầm mặc một cách lạ thường.

Chương 2: Thức Tỉnh