Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 11: Khởi Đầu

Chương 11: Khởi Đầu


Thế nhưng… Một cơn gió lạnh lướt qua sống lưng, kéo theo cảm giác bất an vô hình len lỏi vào tận đáy lòng hắn.

Hắn đã luôn tin rằng đây chỉ là một giấc mơ.

Cho dù có chân thực đến đâu, tất cả rồi cũng sẽ biến mất khi hắn tỉnh lại.

Nhưng bây giờ, ngay giây phút này, hắn chợt nhận ra một điều.

Nếu giấc mơ này… Không bao giờ kết thúc thì sao?

Sống lưng Nguyễn Hòa khẽ cứng lại.

Bên ngoài cửa sổ, mặt trời dần lặn xuống, ánh sáng đỏ cam cuối cùng chậm rãi chìm vào đường chân trời.

Bóng tối dâng lên như một hố sâu vô tận, sẵn sàng nuốt chửng tất cả.

Bao gồm cả lối thoát của hắn.


Ánh nắng vàng rực rỡ trải dài trên con đường lát gạch, những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, mang theo mùi hương quen thuộc của phố phường.

Nguyễn Dương khẽ híp mắt lại, vươn người đầy lười biếng, tựa như một con mèo vừa thức giấc sau giấc ngủ dài.

“A! Đây chính là cuộc sống! Đây chính là tự do!”

Hắn đứng giữa đường, ngửa mặt lên trời, hai tay dang rộng, tận hưởng từng tia nắng chiếu xuống, đôi môi mấp máy như đang thì thầm một bài thơ triết lý về ánh sáng.

“Ôi trời ơi… Ánh nắng này! Mềm mại như vòng tay của một người tình… Không, không! Phải là một nữ thần quyến rũ đang nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên má ta!”

Hắn bước vài bước về phía trước, đôi giày da chạm nhẹ xuống nền đất, mỗi bước đi đều mang theo vẻ thư thái, đầy nhàn nhã.

Hắn lại hít một hơi thật sâu, khẽ cúi đầu, đặt tay lên ngực, vẻ mặt đầy xúc động.

“Mùi hương này… Ôi, cái sự sống này… Nó thơm, nó nồng nàn… Không phải! Nó còn hơn cả thế! Nó là mùi của phố phường, của bánh mì sáng sớm, của cuộc sống mến thương!”

Hắn khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng mê đắm.

“Khoan… Sao có mùi thịt nướng cháy khét thế này?”

Nguyễn Dương nhanh chóng quét mắt xung quanh, cuối cùng phát hiện quán thịt xiên bên kia đường đang cháy đen một góc, hắn nhún vai, lắc đầu tiếc nuối.

“Chậc, một tấn bi kịch của nhân loại vừa xảy ra mà không ai hay biết… Thật đáng thương thay cho những xiên thịt chưa kịp tỏa sáng đã phải về trời!”

Bên kia, một cặp mẹ con vô tình chứng kiến cảnh tượng này.

Cô bé kéo kéo tay áo mẹ, đôi mắt to tròn đầy hiếu kỳ.

“Mẹ ơi, anh kia bị sao vậy?

Người mẹ thoáng liếc nhìn, rồi lập tức thu hồi ánh mắt, kéo con gái lại gần, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Suỵt, đừng nhìn, chắc cậu ta bị thần kinh đấy.”

Cô bé bĩu môi, nhìn người thanh niên trước mặt đang dang tay xoay một vòng, sau đó đặt tay lên ngực, cúi đầu nhẹ như một quý ông đang chào khán giả vô hình.

Mặc dù trông hơi kỳ quặc, nhưng động tác lại thanh lịch đến lạ thường.

Hắn lại lẩm bẩm với chính mình.

“Nếu cuộc đời là một vở kịch, vậy thì hôm nay ta chính là nhân vật chính! Nhưng khoan đã… Mình đang đóng thể loại gì thế nhỉ?”

Cuối cùng, cô bé không nhịn được, nhỏ giọng lầm bầm.

“Nhưng mà trông anh ấy cũng đẹp trai mà…”

Người mẹ lập tức kéo cô bé đi nhanh hơn, như thể sợ bị hắn lây bệnh.

Nguyễn Dương đứng ngây người thật lâu, chậm rãi ổn định tâm tình kích động của mình, khẽ lẩm bẩm.

“Không được… Không thể để bản thân lạc lối trong cái đẹp của tự do thế này… Mình còn phải đến trường.”

Hắn chỉnh lại cổ áo, bước đi với dáng vẻ đầy tao nhã, như một quý ông vừa thoát khỏi cơn say ánh nắng.

Thế nhưng chưa đi được bao xa, một bàn tay nặng trịch bất ngờ vỗ mạnh lên vai hắn.

Bốp!

Nguyễn Dương khẽ nghiêng người theo quán tính, khóe mắt giật giật.

“Này, cậu lại phát bệnh gì nữa đấy?”

Giọng nói tràn đầy năng lượng vang lên, ngay sau đó là một thân hình mập mạp xuất hiện bên cạnh hắn.

Nguyễn Dương liếc nhìn hắn, lập tức nhận ra đây không phải ai khác chính là bạn thân của hắn, Nguyễn Tường.

Một thân hình tròn trịa, khuôn mặt bầu bĩnh nhưng luôn tràn đầy sức sống, Nguyễn Tường vừa đi vừa nhai dở nửa cái bánh mì, trên tay vẫn còn cầm thêm một cái nữa, bộ dáng như sẵn sàng ăn tiếp bất cứ lúc nào.

Nguyễn Dương thở dài, dùng giọng điệu đầy bi thương.

“Tường à, cậu không hiểu đâu… Tôi vừa được nếm trải một thứ gọi là tự do, nó đẹp đẽ, nó kỳ diệu…”

“Rồi, rồi… Tự do của cậu bị cơn đói đánh bại chưa? Ăn sáng chưa đấy?”

Nguyễn Dương bĩu môi, khoanh tay.

Nguyễn Tường nhướn mày, không nói gì, chỉ bình tĩnh xé đôi cái bánh mì còn lại, đưa một nửa cho hắn.

Nguyễn Dương nhìn cái bánh mì, mũi khẽ động, cuối cùng mặt không đổi sắc nhận lấy một cách tao nhã.

“Vì không muốn cậu lãng phí thực phẩm, tôi đành nhận lòng tốt này vậy.”

Nguyễn Tường phì cười, đập mạnh lên vai hắn lần nữa.

“Được rồi, đi thôi! Nếu không nhanh là trễ học bây giờ!”

Cả hai vừa đi vừa nói chuyện, con đường đến trường bỗng trở nên náo nhiệt hơn bởi những câu đối thoại không ngừng.

Nguyễn Dương nói về vẻ đẹp của tự do, về ánh sáng của cuộc đời.

Nguyễn Tường chỉ lo cắm mặt ăn, thỉnh thoảng đáp lại một câu như ‘Ờ’ ‘Ừm’ hay ‘Thế à?’

Hắn vừa đi vừa liếc nhìn Nguyễn Dương vài lần, cuối cùng nhịn không được, lấy tay chạm vào trán người bạn thân của mình, lên tiếng hỏi.

“Này… Hôm nay, cậu bị làm sao thế? Bị nắng chiếu hỏng não rồi à?”

Nguyễn Dương vẫn giữ phong thái thư thả, hơi nghiêng đầu tránh đi bàn tay nhiều dầu mỡ của Nguyễn Tường, khẽ cười một tiếng.

“Cậu đã bao giờ để ý đến vẻ đẹp của cuộc sống chưa?”

“…?”

Nguyễn Tường suýt chút nữa nghẹn luôn bánh mì.

Hắn trợn mắt nhìn Nguyễn Dương từ trên xuống dưới, khó khăn nói.

“Mẹ nó! Cậu bị ma nhập à? Bình thường cái mặt lúc nào cũng như ai thiếu nợ cậu mấy trăm triệu, thế quái nào hôm nay lại giống như tên thần kinh phát bệnh vậy?”

Nguyễn Dương ánh mắt hơi biến đổi, ánh mắt ghét bỏ nhìn tay của Nguyễn Tường.

“Cậu… Rửa tay chưa đấy?”

“Còn dám lo lắng chuyện này? Tôi nghiêm túc hỏi đấy, cậu bị gì thế?”

Nguyễn Dương cười nhẹ, vuốt lại cổ áo, sau đó nhún vai.

“Cậu không hiểu đâu, tôi vẫn là Nguyễn Hòa Dương nhưng từ hôm nay tôi sẽ là một con người mới, một người đã được giải thoát khỏi xiềng xích của sự cứng nhắc, một người sẽ tận hưởng cuộc sống một cách chân chính.”

Nguyễn Tường nhìn hắn chằm chằm, rồi bất chợt nổi da gà.

Hắn giơ hai tay lên như muốn đầu hàng.

“Rồi, cậu thích làm gì thì làm, tôi chịu thua.”

Sau đó, hắn lùi lại vài bước, liếc trái liếc phải, rồi lầm bầm: “Không biết có ai bán bùa không, lát nữa phải mua cho cậu một cái.”

Nguyễn Dương nghe thấy, híp mắt lại.

“Tôi nghe thấy đấy.”

Nguyễn Tường gượng cười, không cùng hắn tiếp tục tranh cãi.

Hai người một trước một sau, tiếp tục bước đi trên đường.

Một người thì nhàn nhã, đắm chìm trong không khí trong lành.

Một người thì vẫn vừa đi vừa ăn, nhưng trong lòng vẫn âm thầm đặt một dấu hỏi lớn.

Nguyễn Hòa Dương… Cậu ta rốt cuộc bị cái gì vậy?

Trường trung học Quốc Thắng.

Tiếng chuông vào học vang lên, kéo theo sự im lặng dần bao trùm cả lớp.

Lý Trường Phong bước lên bục giảng, ánh mắt đảo qua từng học sinh, hắn dừng lại một chút, rồi nở một nụ cười nhàn nhạt.

“Tiếp theo sẽ là tiết thực hành.”

Dưới lớp lập tức vang lên tiếng xôn xao đầy hứng thú, nhưng chưa kịp bùng lên thì đã bị giọng nói trầm ổn của Lý Trường Phong chặn đứng sự huyên náo.

“Những người thức tỉnh thành công, hãy tiến về phòng thay đồ.”

Không khí trong lớp bỗng chốc thay đổi, những học sinh thức tỉnh không thành công cúi đầu đầy tiếc nuối, ánh mắt tràn đầy khao khát lẫn ngưỡng mộ nhìn về phía những người có tư cách đứng lên.

Còn những người thức tỉnh thành công, bỗng chốc trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Chương 11: Khởi Đầu