Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 12: Nguyện Vọng

Chương 12: Nguyện Vọng


Lý Trường Phong lặng lẽ quan sát, ánh mắt lướt qua từng học sinh, rồi dừng lại trên người Nguyễn Dương.

Trong đôi mắt ấy lóe lên một tia phức tạp.

Không ngờ… Trong lớp học của mình lại xuất hiện một tên yêu nghiệt như vậy.

Sự thức tỉnh của học sinh này không chỉ đơn giản là thành công, mà còn là sự bứt phá kinh khủng khiến cả hệ thống của trường chấn động.

Lý Trường Phong vốn đã dạy nhiều lớp, từng chứng kiến không ít thiên tài.

Nhưng ngay cả khi đứng trước những thiên tài đó, hắn cũng chưa từng cảm thấy sự tự hào mãnh liệt như lúc này.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện Nguyễn Dương có thể trở thành một nhân vật vĩ đại trong tương lai, có thể khiến cả trường thậm chí cả thành phố hay xa hơn là toàn người dân Việt Nam tự hào… Trái tim Lý Trường Phong không khỏi nóng lên.

Dưới ánh nhìn đầy ước ao của cả lớp, Nguyễn Dương chậm rãi đứng dậy, phong thái vẫn ung dung như cũ, dường như trời có sụp xuống cũng không thể thay đổi được sắc mặt của hắn.

Bên cạnh hắn, Nguyễn Tường cũng đứng lên, nhưng rõ ràng là có chút căng thẳng.

Ngoài hai người bọn họ, còn một số học sinh khác cũng đứng lên, nhưng số lượng không nhiều.

Khi đi ngang qua Lý Trường Phong, Nguyễn Dương cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn, nhưng chỉ khẽ mỉm cười rồi tiếp tục bước đi.

Từng bước chân chậm rãi nhưng vững vàng.

Nhìn theo bóng lưng của hắn, Lý Trường Phong bỗng cảm thấy.

Có lẽ một ngày trong tương lai, hắn có thể tự hào kể lại với người khác rằng mình từng là giáo viên của Nguyễn Hòa Dương.

Nhóm học sinh thức tỉnh rời khỏi lớp học, tiến về phòng thay đồ.

“Để tôi mở khóa giúp cậu.”

Nguyễn Tường tiến lên vài bước, thuần thục xoay ổ khóa, một tiếng ‘Tách’ vang lên khi cánh cửa tủ mở ra.

Hắn tiện tay kéo lấy bộ đồng phục thực chiến bên trong rồi đưa cho Nguyễn Dương, vẻ mặt tò mò.

“Cậu đã nghĩ đến chuyện thi vào trường nào chưa?”

Nguyễn Dương nhận lấy bộ đồ, chậm rãi cởi áo khoác ngoài, động tác thong thả mà bình tĩnh, như thể đây chỉ là một câu hỏi bình thường chẳng đáng bận tâm, sau đó thản nhiên đáp.

“Khai Quang.”

Nguyễn Tường sửng sốt một chút, động tác cũng hơi khựng lại.

“Khai Quang á? Cậu nghiêm túc sao?”

Trường Khai Quang là một trong những học viện Hồn Sư hàng đầu của thành phố Hà Nội.

Ngôi trường này không chỉ nổi tiếng vì những cường giả đều xuất thân từ đó, mà còn vì mức độ tàn khốc trong quá trình đào tạo.

Ở nơi đó, thiên phú là điều kiện bắt buộc, nhưng ý chí sắt thép mới là thứ quyết định sống còn.

Tỷ lệ đào thải cao đến mức 9 trên 10 học viên đều bỏ cuộc trước khi tốt nghiệp.

Những bài tập thể chất khốc liệt đến mức xương gãy là chuyện thường, những cuộc đấu thực chiến sinh tử không có chỗ cho sự nhân nhượng, những bài kiểm tra bất ngờ có thể khiến học viên bị loại thẳng cổ chỉ trong một đêm.

Khai Quang không phải một học viện, nó chính là một lò lửa.

Thế nhưng, cũng vì vậy mà không ít n·gười c·hết yểu ngay trên con đường chinh phục giấc mơ.

Những kẻ có thể sống sót rời khỏi đó đều là tinh anh tuyệt đỉnh, là chiến binh mà q·uân đ·ội và các tổ chức hàng đầu đều muốn săn đón bằng mọi giá.

Nguyễn Tường nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy tim mình đập hơi nhanh so với bình thường.

“Cậu… Cậu thật sự chắc chắn chứ?”

Thế nhưng, Nguyễn Dương không đáp ngay.

Khóe môi chậm rãi cong lên tạo thành một đường cong quỷ dị.

“Khó sao?” Giọng điệu mang theo chút ý vị trêu chọc.

Hắn liếc nhìn Nguyễn Tường, ánh mắt mang theo ý cười, nhưng sâu thẳm bên trong lại sắc bén đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng.

“Tôi không thấy khó chút nào.”

Nguyễn Tường hít sâu một hơi.

Khoảnh khắc này, hắn có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo đến từ tận sâu trong xương tủy của Nguyễn Dương.

Không phải là kiểu khoác lác vô căn cứ.

Cũng không phải là kiêu ngạo mù quáng.

Mà là sự tự tin tuyệt đối, như thể con đường chông gai phía trước chẳng đáng để hắn bận tâm.

Nguyễn Dương cài lại cúc áo, động tác thong thả không nhanh cũng không chậm, toát lên vẻ tao nhã tự nhiên, như thể ngay cả thời gian cũng phải xoay quanh nhịp điệu của hắn.

“Tôi muốn tốt nghiệp càng nhanh càng tốt, sau đó sẽ gia nhập q·uân đ·ội.”

Nguyễn Tường sững người.

Hắn không ngờ Nguyễn Dương lại có suy nghĩ này.

“Cậu mà cũng chịu ràng buộc bởi mấy quy củ đó sao?” Hắn nhíu mày, tiếp tục nói: “Tôi tưởng cậu thích sống tự do tự tại hơn?”

Không phải sáng hôm nay hắn còn luôn mồm nói về sự phóng khoáng, thoải mái rồi tự do gì đó, vậy mà bây giờ, lại chủ động chọn con đường gò bó và khắc nghiệt nhất.

Nguyễn Dương lắc đầu, cười lớn.

“Tự do ư? Chỉ là hạnh phúc nhất thời mà thôi.”

Hắn cài xong cúc áo cuối cùng, tay nhẹ nhàng phủi qua vạt áo, ánh mắt nhìn vào gương phản chiếu dáng vẻ của chính mình.

“Có những người sinh ra để đi theo dòng chảy của thời đại, còn có những người sinh ra để dẫn dắt nó.”

Giọng hắn trầm ổn, không phải sự ngạo mạn trống rỗng, mà là sự chắc chắn tuyệt đối.

“Thế giới này cần một người đứng đầu… Và tôi sẽ là người đó, kẻ dẫn lối, kẻ cầm quyền, người duy nhất có thể đưa thế giới thoát khỏi sự hoang tàn.”

Nguyễn Tường bất giác im lặng.

Hắn nhìn Nguyễn Dương, chợt cảm thấy người đứng trước mặt không phải chỉ là một người thanh niên với tham vọng cao xa, mà là một tồn tại vượt trội, một con người sinh ra để nắm giữ vận mệnh của cả thời đại.

Dù muốn hay không, hắn không thể không thừa nhận.

Nguyễn Dương mang trong mình thứ khí chất khiến người khác phải kính nể.

Và hắn… Thật sự tin vào những gì Nguyễn Dương nói.

Sau khi thay quần áo xong, Nguyễn Hòa vỗ vai Nguyễn Tường, rồi cả hai cùng nhau bước vào giảng đường.

Cánh cửa lớn mở ra, để lộ một không gian rộng lớn, không giống với giảng đường thông thường chỉ có bàn ghế ngay ngắn, nơi này tràn ngập dụng cụ huấn luyện đủ loại.

Phía bên trái là khu thực chiến, với những bao cát treo lơ lửng, bia tập bắn được xếp thẳng hàng, còn có cả hình nộm bằng kim loại có khớp động, mô phỏng cử động của con người.

Ở giữa phòng là một sàn đấu lớn trải thảm cao su, trên đó có những đường kẻ phân chia thành từng khu vực nhỏ, rõ ràng đây là nơi để các học sinh luyện tập cận chiến.

Một số người đã đến trước đang khởi động, vài người khác đang luyện quyền pháp, tiếng quyền cước v·a c·hạm vang lên không ngớt.

Bên phải là khu vực rèn luyện thể lực, với tạ đơn, tạ đòn, máy chạy bộ, cùng nhiều loại thiết bị hỗ trợ tăng cường sức mạnh cơ bắp.

Nguyễn Tường thầm nghĩ, giảng đường này chẳng khác gì một phòng tập quân sự thu nhỏ.

Chính giữa giảng đường, một người đàn ông trung niên đứng vững vàng, dáng vẻ nghiêm nghị.

Phạm Trọng Nghĩa mặc một bộ võ phục màu đen, hai tay chắp sau hông, ánh mắt quét qua đám học sinh vừa bước vào.

Không cần nói một lời, chỉ riêng khí thế trầm ổn ấy đã khiến không khí trong phòng im lặng hẳn đi.

“Tất cả tập trung! Đứng thành hàng!”

Giọng nói cứng rắn vang lên đầy uy lực, không ai dám chậm trễ.

Các học sinh nhanh chóng chạy đến tập trung, lập tức xếp thành hàng ngũ ngay ngắn.

Phạm Trọng Nghĩa bước lên trước, lớn giọng nói.

“Hôm nay, chúng ta sẽ bắt đầu với quyền pháp cơ sở, nền tảng quan trọng của mọi kỹ thuật chiến đấu, nếu các cậu không nắm vững căn bản, dù có học bao nhiêu chiêu thức cao siêu cũng vô dụng.”

Hắn dừng lại một chút, rồi chắp tay ra sau, giọng nói nghiêm nghị tiếp tục vang lên.

“Trước tiên, tất cả vào tư thế chuẩn bị.”

Nguyễn Hòa và Nguyễn Tường nhanh chóng điều chỉnh tư thế, hai chân rộng bằng vai, đầu gối hơi trùng xuống, hai tay giơ lên thủ thế.

Chương 12: Nguyện Vọng