Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hắc Bạch Chi Đạo
Unknown
Chương 13: Huấn Luyện
Phạm Trọng Nghĩa gật đầu nhẹ, rồi bất ngờ tung một cú đấm thẳng ra phía trước.
“Bộ quyền pháp đầu tiên, Chính quyền!”
Không khí trong phòng dường như chấn động theo cú đấm mạnh mẽ ấy.
“Hãy nhớ, quyền pháp không chỉ là sức mạnh, mà còn là nhịp điệu, là sự kiểm soát và là cách để sinh tồn.”
Hắn nhìn các học sinh, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt đầy thách thức.
“Bây giờ, tất cả luyện tập, nếu ai không làm đúng, tôi sẽ chỉnh lại ngay lập tức.”
Vừa dứt lời, tất cả học sinh đồng thời đều dồn sức vào từng cú đấm.
Bịch! Bịch! Bịch!
Tiếng quyền cước vang lên dồn dập, cả giảng đường chìm trong tiếng thở hổn hển và tiếng v·a c·hạm nặng nề.
Nguyễn Dương vẫn giữ dáng vẻ thanh nhã nhưng dứt khoát.
Hắn chậm rãi vung nắm đấm, không nhanh cũng không chậm, nhưng từng cú ra đòn lại chuẩn xác đến đáng sợ.
Không một động tác thừa, không một chút lãng phí sức lực.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Nguyễn Tường, từng cú đấm của Nguyễn Dương dường như hòa làm một với không khí, như thể mỗi quyền đều là một phần của tự nhiên.
Ngay cả Phạm Trọng Nghĩa cũng khẽ liếc mắt qua, một tia tán thưởng lóe lên trong đáy mắt.
Tên nhóc này… Quả nhiên không phải hạng tầm thường.
Buổi huấn luyện tiếp tục kéo dài.
Cơn đau nhức bắt đầu gặm nhấm từng thớ cơ của các học sinh, từng cú đấm, từng bước chân đều trở nên nặng trịch như đeo chì.
Bọn họ nghiến răng, mồ hôi tuôn như mưa, hơi thở dần trở nên dồn dập.
Có người tay run rẩy, có người mệt đến mức khuỵu xuống, hai tay chống trên sàn nhưng ánh mắt Phạm Trọng Nghĩa vẫn lạnh băng, không có chút thương xót nào.
“Tiếp tục.”
Một từ duy nhất, nhưng lại cắt đứt hy vọng nghỉ ngơi của cả lớp.
Thời gian dường như kéo dài vô tận, từng phút trôi qua đều giống như một h·ình p·hạt.
Cuối cùng, khi hơn một nửa học sinh đều đã gục ngã trên sàn, thở dốc, thậm chí có người nôn khan vì kiệt sức, Phạm Trọng Nghĩa mới gật đầu hài lòng.
“Được rồi, đến đây thôi.”
Những học sinh còn trụ vững hiếm hoi trong lớp, trong đó có Nguyễn Dương, hắn khẽ điều hòa hơi thở, khóe miệng vẫn giữ nguyên một nụ cười nhàn nhạt.
Nguyễn Tường mệt đến mức cả người run rẩy, nhưng vẫn không nhịn được nâng bàn tay cho hắn một ngón cái.
Đợi đến khi tất cả mọi người hồi được một chút sức lực, Phạm Trọng Nghĩa chậm rãi giơ tay, một luồng quang mang đen sẫm lóe lên giữa lòng bàn tay của hắn.
Một cây rìu khổng lồ xuất hiện giữa không trung, thân rìu đen kịt như được đúc từ thép tinh luyện, lưỡi rìu sắc bén đến mức ánh sáng phản chiếu cũng trở nên lạnh lẽo.
Một người trong đó, ghé vào tai người bạn bên cạnh thì thầm.
“Thầy mà mang theo thứ này đi dạo phố chắc không ai dám nhìn thẳng luôn…”
Phạm Trọng Nghĩa nhấc rìu lên, thanh âm mang theo áp lực vô hình.
“Tiếp theo, chúng ta sẽ kiểm tra năng lực khống chế v·ũ k·hí bản mệnh.”
Hắn xoay người, chỉ về phía dãy hình nhân luyện tập xếp ngay ngắn ở một góc giảng đường.
“Dùng v·ũ k·hí bản mệnh của các cậu… Tấn công hết sức vào chúng.”
Mệnh lệnh vừa dứt, một số học sinh nuốt nước bọt.
Kiểm tra năng lực khống chế v·ũ k·hí bản mệnh không đơn giản chỉ là tung một đòn mạnh nhất, mà còn đòi hỏi sự hài hòa giữa sức mạnh, tốc độ và tinh chuẩn.
Học sinh đầu tiên bước lên, gương mặt lộ rõ vẻ căng thẳng, bàn tay run rẩy triệu hồi v·ũ k·hí của mình, một thanh kiếm nhỏ màu bạc.
Vút!
Thanh kiếm vung lên, chém mạnh vào hình nhân.
Bốp!
Không có tiếng kim loại v·a c·hạm vang dội.
Không có vết cắt sâu hoắm.
Chỉ có một dấu vết nhỏ đến mức nếu không nhìn kỹ còn tưởng đó là vết bụi bẩn.
Không khí bỗng trở nên kỳ lạ.
Phạm Trọng Nghĩa im lặng nhìn vết xước, rồi chậm rãi quay sang nhìn học sinh kia.
Học sinh đó gương mặt tái mét, rụt cổ lùi nhanh về hàng, như thể đứng lâu thêm một giây nữa cũng có thể m·ất m·ạng.
“Này mập.”
Một người thanh niên đứng bên cạnh Nguyễn Tường, tai phải đeo khuyên tai, đối với hắn gọi một tiếng.
Nguyễn Tường quay đầu, hỏi.
“Có chuyện gì?”
“Cậu muốn cá cược không? Thi xem ai có thể phá hỏng hình nhân.”
Giọng nói Vũ Quang Nam vừa trêu chọc vừa thách thức vang lên, khiến vài người xung quanh liếc nhìn với vẻ tò mò.
“Người thắng sẽ được người thua bao ăn sáng đến lúc ra trường.” Hắn nói thêm, ánh mắt đầy tinh quái.
Nguyễn Tường bĩu môi, lườm hắn một cái.
“Nghe đã thấy không chơi đẹp rồi, cậu rõ ràng biết v·ũ k·hí bản mệnh của tôi là tấm khiên mà còn bày ra vụ cá cược này.”
Vũ Quang Nam bật cười, không những không cảm thấy ái ngại mà còn tỏ ra vô tội.
“Ơ, có gì đâu mà gọi là chơi xấu? Vũ khí bản mệnh của cậu là của cậu, chẳng phải càng có cơ hội chứng minh khả năng khống chế v·ũ k·hí của mình sao? Nếu một tấm khiên cũng có thể phá hỏng hình nhân, vậy thì cậu đúng là thiên tài rồi.”
Nguyễn Tường tựa hồ nghĩ đến chuyện gì, ánh mắt lóe lên một tia xảo quyệt.
Hắn nở một nụ cười xấu xa, rồi chỉ tay về phía Nguyễn Dương, giọng nói đầy ám muội.
“Thế này đi, nếu đã muốn cá cược, chi bằng cậu thử sức với cậu ấy xem.” Nói rồi hất cằm về phía Vũ Quang Nam, ánh mắt đầy ẩn ý.
Vũ Quang Nam hơi lững lờ, ánh mắt không giấu được vẻ do dự.
Hắn biết trong khối có một tên quái vật, khi thức tỉnh đã kinh động đến cả hiệu trưởng và hiệu phó, thiên phú như vậy rất khó để phán đoán được sức mạnh.
Nguyễn Tường biết hắn đang do dự, không bỏ qua cơ hội, khích đểu nói.
“Sao thế? Vũ Quang Nam, cậu sợ à?” Hắn cố tình nhấn mạnh từng chữ, rồi tặc lưỡi một cái, giọng điệu đầy vẻ khinh khỉnh.
“Vũ khí bản mệnh của Hòa Dương chỉ là một cây bút thôi, cùng lắm thì dùng để làm bài tập cho nhanh, chứ có thể làm được gì ghê gớm.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Vũ Quang Nam thay đổi ngay lập tức, trong lòng có chút dao động.
Một cây bút?
Hắn cũng không tin dù có đặc biệt đến đâu, thì một cây bút mới đầu có thể gây ra được bao nhiêu lực p·há h·oại.
Một cây bút nhỏ bé như vậy mà lại có thể khiến người ta kinh hãi? Hắn cười thầm trong lòng, cảm thấy đây chỉ là một cơ hội để kiếm chứng xem lời đồn có thật sự khủng kh·iếp như mọi người vẫn nói không.
Nghĩ một hồi, rồi thấy vụ cá cược này cũng không đến nỗi nào, hắn không còn do dự nữa, nhếch môi cười đầy tự tin.
“Được rồi, chơi luôn, tôi cũng muốn thử xem quái vật của khối chúng ta có thể làm nên chuyện gì.”
Nguyễn Tường chỉ cần nhún nhẹ vai một cái, khẽ nở nụ cười tươi rói như thể đã đoán được trước kết quả.
“Hay lắm, chúc cậu may mắn nhé.”
Rất nhanh liền đến lượt Vũ Quang Nam, hắn bước ra khỏi hàng, trước khi rời đi còn không quên quăng ánh mắt khiêu khích về phía Nguyễn Tường, rồi lướt thoáng qua Nguyễn Dương, sau đó tự tin tiến về phía hình nhân.
Vù!
Một luồng sáng nhàn nhạt lóe lên từ lòng bàn tay hắn, rồi nhanh chóng ngưng tụ thành một thanh gươm lưỡi liềm (Khopesh) sắc bén.
Lưỡi gươm cong v·út, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, tỏa ra một khí tức nguy hiểm.
Vũ Quang Nam vung nhẹ gươm, cảm nhận độ cân bằng, rồi bước vào tư thế chiến đấu.
“Được rồi, xem mày cứng đến đâu.”
Hắn cười nhạt, tay siết chặt chuôi gươm, rồi bất ngờ tung ra một đường chém mạnh mẽ.
Vút!
Lưỡi gươm vạch một vòng cung sắc bén, bổ xuống vai trái của hình nhân với tốc độ kinh hoàng.
Keng!
Âm thanh kim loại v·a c·hạm vang lên chói tai, nhưng…
Hình nhân không hề nhúc nhích, vết chém chỉ để lại một vết xước mờ nhạt trên giáp kim loại, thậm chí còn chẳng thể xuyên qua lớp vỏ ngoài của nó.
Không khí chợt trầm xuống.
Vũ Quang Nam khựng lại.
“Cái gì?”