Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hắc Bạch Chi Đạo
Unknown
Chương 15: Trúng Tà
Nguyễn Dương vẫn đứng đó, vẻ mặt bình thản, một tay đút túi, cây bút lông vẫn đang xoay nhẹ trong tay hắn.
Nhìn thấy hắn, khóe miệng Bùi Mạnh An khẽ co giật.
“Lại là cậu!”
Tiếng hô này rung động cả giảng đường.
Một số học sinh giật bắn người, suýt nữa thì té xuống đất.
Nguyễn Dương vẫn ung dung, mỉm cười, giọng điệu vô tội nhưng lại mang theo vẻ lười biếng c·hết người.
“Hiệu trưởng, tôi cũng đâu có muốn…”
Bùi Mạnh An nhìn cái giảng đường bị phá hủy một góc, cảm giác mạch máu trên trán sắp nổ tung theo hình nhân.
Không muốn?
Cậu phá nát cả giảng đường mà bảo là không muốn!
Hít sâu… Bình tĩnh.
Hít sâu lần nữa… Bình tĩnh.
Không được, vẫn muốn đập thằng nhóc này một trận.
Bùi Mạnh An đưa tay day day huyệt thái dương, hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cơn giận đang bùng lên trong lòng, gằn giọng nói.
“… Nguyễn Hòa Dương! Theo tôi lên phòng hiệu trưởng, ngay lập tức.”
Hiệu trưởng đích thân gọi tên, đây là mức độ nghiêm trọng cấp độ đỏ!
Nguyễn Dương nhún vai, vẫn tỏ vẻ vô tội, thong thả bước theo hiệu trưởng như thể đi dạo công viên.
Trước khi đi, hắn còn quay đầu, liếc nhìn Vũ Quang Nam, nhàn nhạt buông một câu.
“Nhớ luyện thêm đi, lần sau đừng để tôi xem kịch nhàm chán nữa.”
Vũ Quang Nam: “…”
Hắn siết chặt tay, rất muốn chỉ thẳng mặt Nguyễn Dương hô lớn.
Đại ca à! Ngài tha cho kẻ hèn không biết trời đất này đi!
Mọi người quay qua nhìn nhau, ánh mắt vừa thương cảm, vừa buồn cười.
“Ê… Có ai cảm thấy tội nghiệp Vũ Quang Nam không?”
“Ừm, nhưng mà vui ghê.”
“Ừ, đúng rồi, nhìn vẻ mặt cậu ta kìa, khó coi như nuốt phải con ruồi vậy.”
“… Thật ra có ai thấy hiệu trưởng mới là người đáng thương nhất không?”
…
Bên trong phòng hiệu trưởng, không khí tĩnh lặng đến đáng sợ.
Bùi Mạnh An và Nguyễn Dương, hai người mắt đối mắt, không ai nói một lời.
Bầu không khí căng thẳng đến mức có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của hai người.
Bùi Mạnh An một tay bóp trán, mặt không cảm xúc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào kẻ gây họa trước mặt.
Nguyễn Dương thì vô cùng nhàn nhã, lưng tựa vào ghế, một tay chống cằm, vẻ mặt thảnh thơi như đang ngồi thưởng trà.
Cả hai vẫn cứ nhìn nhau như vậy, không ai chịu mở lời trước.
Bỗng nhiên…
Cạch!
Cửa phòng bị đẩy ra, một bóng dáng yểu điệu bước vào.
Người vừa đến là hiệu phó Trần Nguyệt Lan.
Nét đẹp của cô thuộc về sự quyến rũ chín muồi của một người phụ nữ trưởng thành.
Mái tóc uốn nhẹ, thả rơi tự nhiên trên vai, ánh lên một màu nâu nhạt quyến rũ.
Bộ váy công sở ôm sát tôn lên đường cong gợi cảm, từng bước chân đều toát lên sự duyên dáng nhưng không kém phần mạnh mẽ.
Đôi mắt sắc sảo, ánh lên nét thông minh và từng trải, khiến người khác vừa kính nể, vừa không thể rời mắt.
Chỉ cần cô xuất hiện, cả căn phòng như sáng bừng lên.
Bùi Mạnh An khẽ thở dài, xem như có cứu tinh đến hỗ trợ.
Nhưng ngay lúc đó, cách hành xử của Nguyễn Dương lại khiến hắn muốn trợn trắng mắt.
Từ một kẻ lười biếng, kiêu ngạo… Hắn lập tức hóa thân thành một quý ông lịch lãm.
Hắn đứng dậy, một tay đặt lên ngực, nhẹ nhàng cúi người hành lễ, giọng nói trầm ấm và đầy mê hoặc.
“Hôm nay trời có vẻ đẹp hơn bình thường… À không, chắc là vì cô đã bước vào đây.”
Bùi Mạnh An: “…”
Hiệu trưởng cảm thấy áp suất trong phòng đột nhiên thay đổi.
Mới vài phút trước, hắn vẫn còn thờ ơ, cao ngạo, bây giờ lại thành một kẻ phong lưu chính hiệu.
Nguyễn Dương nhẹ nhàng bước tới gần, ánh mắt thâm thúy như biển đêm, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Hiệu phó, cô có biết mỗi khi cô xuất hiện, trái tim tôi lại không thể giữ được nhịp đập bình thường không?”
“Bùi Mạnh An: “…”
Tên nhóc này tán tỉnh mà cũng ưu nhã đến vậy sao?
Trần Nguyệt Lan khẽ nhướn mày, nhưng gương mặt lại không có vẻ gì là tức giận, liếc nhìn Nguyễn Dương, rồi lại nhìn sang Bùi Mạnh An, trong mắt rõ ràng hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.
“Tên này… Bị trúng tà?”
Bùi Mạnh An bắt gặp ánh mắt của cô, chợt thấy cả người mệt mỏi, như thể già thêm mười tuổi ngay lập tức.
Hắn xoa đầu, thở dài đầy bất lực.
“Đừng hỏi tôi, tôi cũng muốn biết lắm đây.”
Nhìn Nguyễn Dương đang đứng trước mặt, phong thái ung dung, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước, Bùi Mạnh An cảm thấy vô cùng đau đầu.
“Nguyễn Hòa Dương, cậu nghĩ tôi sẽ bị những lời đường mật này làm lung lay sao?”
Nguyễn Dương cười khẽ, ánh mắt như mang theo dòng điện.
“Nếu không thử, làm sao tôi biết được? Cô Lan có muốn cùng tôi trải qua những ngày tháng màu hồng tiếp theo không?”
Không đợi Trần Nguyệt Lan đáp lời, hắn bước lên một bước, phong thái vẫn toát ra vẻ quý ông đầy mê hoặc.
Hắn mỉm cười, giọng nói trầm ấp, mang theo chút tà dị mà vẫn không mất đi vẻ cao quý.
“Cho tôi xin hỏi… Một người xinh đẹp như cô Lan đây đã có bạn trai… Hay đã lập gia đình chưa?”
Căn phòng bỗng rơi vào một khoảng lặng đầy vi diệu.
Bùi Mạnh An ngớ người, tên nhóc này thật sự dám hỏi thằng như vậy luôn à?
Trần Nguyệt Lan khóe môi cong lên, ánh mắt lóe lên tia thích thú.
Hắn ngang nhiên và táo bạo, nhưng không hề khiến người ta thấy thô lỗ, trái lại lời nói lại tự nhiên đến mức khiến người ta khó lòng từ chối.
Cô bình thản đáp, giọng điệu bất giác nhẹ đi mà chứa đầy ẩn ý.
“Chưa có.”
Nhưng ngay khi câu trả lời vừa dứt, biểu cảm của Nguyễn Dương bỗng thay đổi 180 độ.
Nguyễn Dương vẫn giữ nụ cười trên môi, chớp mắt một cái, đã trông thấy hắn ngồi xuống ghế, một tay bưng chén trà, một tay chống cằm, cả người lập tức trở lại dáng vẻ lười biếng pha lẫn kiêu ngạo như cũ.
Hắn hờ hững thổi nhẹ trà nóng, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, sau đó khẽ phất tay.
“Xin lỗi cô Lan, tình yêu học trò với giáo viên là sai trái… Cô hãy quên những lời tôi vừa nói đi.”
Bùi Mạnh An: “…”
Trần Nguyệt Lan: “…”
Bầu không khí bỗng chốc trở nên quái dị.
Bùi Mạnh An há miệng, nhưng không thốt nổi một lời.
Trần Nguyệt Lan nhíu mày, nhìn hắn chằm chằm, tay siết chặt như sẵn sàng bóp nát thứ gì đó.
Rõ ràng vừa rồi còn tán tỉnh cô, vậy mà chỉ sau một câu trả lời, thằng nhóc này liền trở mặt nhanh như lật sách.
Mẹ nó! Đây là kiểu trêu đùa gì vậy?
Hơn nữa, mình vậy mà lại dao động trước những lời nói nhảm nhí này!
“Họ Nguyễn kia!”
Trần Nguyệt Lan gầm lên, tay áo vung mạnh, cả người lao về phía Nguyễn Dương như muốn xé xác hắn ngay tại chỗ.
“Cậu đứng lại đó cho tôi!!!”
Bùi Mạnh An hốt hoảng, vội vàng túm chặt lấy cô, hai chân lê trên sàn suýt nữa thì bị kéo bay theo.
“Cô bình tĩnh đã! Đánh học sinh trước mặt hiệu trưởng là trái quy định!”
“Buông ra! Hôm nay nhất định phải cho nó biết thế nào là lễ độ!”
Bùi Mạnh An cắn răng giữ chặt cô, trán toát mồ hôi lạnh, đồng thời thầm nghĩ một điều quan trọng.
Tên nhóc này khẩu vị nhất định rất đặc biệt.
Bởi vì vừa rồi, khi Trần Nguyệt Lan nói rằng cô chưa có gia đình, hắn rõ ràng không hề vui mừng.
Không phải nhẹ nhõm, không phải phấn khích, mà là thất vọng!
Rốt cuộc gu của cậu ta là gì?
Trong lúc hiệu trưởng còn đang vật lộn giữ lấy Trần Nguyệt Lan, thì Nguyễn Dương vẫn nhàn nhã ngồi đó, một tay chống cằm, tay còn lại chậm rãi xoay chén trà.
Hắn thản nhiên thở dài, giọng điệu vô cùng đáng tiếc.
“Cô Lan à… Mặc dù tôi biết bản thân mình rất hấp dẫn đối với phụ nữ, nhưng cô cũng không cần phải như vậy, tôi vẫn còn muốn học tập, không có thời gian để nói chuyện yêu đương đâu.”
“Thằng nhóc c·hết tiệt!!!”
Tiếng gầm của Trần Nguyệt Lan vang vọng khắp phòng hiệu trưởng.