Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 16: Thật Sự Có Bệnh

Chương 16: Thật Sự Có Bệnh


Sau một hồi hỗn loạn, cuối cùng cũng miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Trần Nguyệt Lan hít sâu một hơi, cố gắng ép ngọn lửa giận dữ trong lòng hạ xuống.

Dù khuôn mặt vẫn còn bực bội, nhưng ít nhất, không còn muốn trực tiếp xách ghế phang vào mặt tên nhóc kia nữa.

Bùi Mạnh An thừa cơ đổi chủ đề, hắng giọng, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Nguyễn Dương.

“Cậu đã đạt đến cấp độ nào rồi?”

Nguyễn Dương nhún vai, hờ hững đáp.

“Chắc cũng coi như Hồn Sư cấp 1 đi.”

Không gian bỗng chốc yên lặng.

Bùi Mạnh An và Trần Nguyệt Lan đồng loạt quay sang nhìn nhau, rồi lại cùng nhìn về phía Nguyễn Dương.

Ánh mắt cả hai lúc này giống như đang nhìn thấy một sinh vật ngoài hành tinh.

Cấp 1?

Cậu ta thật sự nghĩ mình có thể qua mặt được hắn sao?

Đánh nổ tung hình nhân huấn luyện chỉ bằng một chữ?

Hình nhân trong giảng đường không phải hàng kém chất lượng, dù là Hồn Sư cấp 1 có thiên phú cao đến đâu cũng không thể phá hủy nó chỉ bằng một đòn duy nhất.

Nói cách khác…

Hắn ít nhất phải có thực lực của Hồn Sư cấp 2!

Mà cái tên trước mặt, mới thức tỉnh chưa được bao lâu!

Đây không phải thiên tài, đây là quái vật!

Bùi Mạnh An cảm thấy lòng mình cuộn trào sóng lớn, nếu không phải tận mắt chứng kiến, hắn khó mà tin nổi.

Trần Nguyệt Lan mặt không đổi sắc, giả bộ như không quan tâm, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Nguyễn Dương đầy khó tin.

Mười tám tuổi, vừa mới thức tỉnh, một chiêu nổ tung hình nhân?

Nhìn bộ dáng dửng dưng như thể thực lực này chẳng đáng nhắc đến, lửa giận trong lòng cô suýt nữa lại bùng lên lần nữa.

Tại sao thiên tài đều có kiểu cách đáng ghét này?

Đã thế, thiên tài này lại còn là cái tên khiến cô suýt chút nữa mất đi hình tượng hoàn hảo trong lòng học sinh!

Nghĩ đến đây, Trần Nguyệt Lan siết chặt nắm đấm, móng tay gần như sắp đâm vào lòng bàn tay.

Cô rất muốn xông lên vả cho hắn một phát!

Nhưng Nguyễn Dương vẫn giữ nguyên bộ dáng nhàn nhã, thanh nhã mà cao ngạo, gương mặt vô cùng gợi đòn.

“Hai người sao thế?”

Hắn hỏi, giọng điệu đầy vô tội và khó hiểu, như thể vừa rồi chỉ làm một chuyện hết sức bình thường.

Bùi Mạnh An hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, mở mắt ra, rồi thở dài nặng nề.

Hắn nở một nụ cười vừa bất đắc dĩ vừa bất lực.

“Không có gì…”

“Đừng nói là hiệu trưởng muốn tôi bồi thường nhé?”

Bùi Mạnh An khẽ giật khóe môi: “Tôi không keo kiệt đến vậy.”

Nguyễn Dương khẽ gật đầu, vẻ mặt tỏ ra hài lòng.

“Vậy thì tốt… Dù sao thì, tôi cũng chẳng thiếu tiền.”

Hắn cười nhẹ, cầm lấy chén trà trên bàn, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên thành chén, phong thái ung dung mà cao quý.

“Nếu tôi muốn, có lẽ tôi đã mua luôn cả ngôi trường này.”

Không biết vì sao, nghe câu này lại không hề có cảm giác khoe khoang thô tục.

Ngược lại, với khí chất của hắn, nó giống như một sự thật hiển nhiên, không cần phải chứng minh.

Bùi Mạnh An bất đắc dĩ thở dài.

“Được rồi, tôi không muốn lãng phí thêm thời gian với cậu về chuyện này nữa.”

Nói xong, hắn hắng giọng, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn.

“Cậu có thiên phú hiếm thấy, nhưng đừng vì thế mà lơ là, hãy tập trung nâng cao thực lực, đừng để tài năng của mình bị lãng phí.”

Nguyễn Dương khẽ cười, tựa lưng vào ghế, ánh mắt rơi trên gương mặt nghiêm nghị của Bùi Mạnh An.

“Tôi cũng đâu có nói là sẽ không tu luyện, nhưng hiệu trưởng à, tôi thích tự do, thoải mái hơn. Cứ ép buộc quá, tôi sợ mình lại mất đi động lực đấy.”

“Tự do?” Bùi Mạnh An khẽ nhíu mày.

“Phải, tôi muốn đến trường mà không bị gò bó thời gian, hơn nữa những chương trình cứng nhắc đó cũng không phù hợp với tôi.”

“Được rồi, chỉ cần cậu không gây chuyện, tôi sẽ không quản.”

Nguyễn Dương mỉm cười, đặt chén trà xuống, chậm rãi đứng dậy.

“Nếu không còn chuyện gì, vậy tôi đi trước.”

Bùi Mạnh An phất phất tay, giọng điệu như muốn đuổi người.

“Đi đi, đỡ phải nhìn thấy cậu thêm phút nào nữa.”

Nguyễn Dương giả vờ thất vọng, khẽ lắc đầu.

“Hiệu trưởng à, sao thầy lại nhạt với tôi thế? Tôi cũng là học sinh của thầy mà.”

Trần Nguyệt Lan ở một bên nhịn không được chen lời, hai tay chống lên bàn, khóe môi cong lên đầy nguy hiểm.

“Cậu còn dám nói à? Chỉ cần thấy mặt cậu thôi là tôi đã ngứa tay rồi.”

Nguyễn Dương vẫn giữ nụ cười trên môi, hắn không đáp, xoay người rời đi.

Cánh cửa khép lại sau lưng hắn, để lại bầu không khí yên tĩnh vốn có.

Bùi Mạnh An thở phào một hơi, cuối cùng cũng tiễn được tên nhóc phiền phức kia đi.

Nhưng ngay sau đó, hắn trông thấy Trần Nguyệt Lan đã di chuyển đến bàn máy tính.

Ngón tay thon dài của cô lướt nhanh trên bàn phím, ánh mắt chăm chú, giống như đang tìm kiếm thứ gì quan trọng.

Bùi Mạnh An hơi nghi ngờ, tiến đến gần, tò mò hỏi.

“Cô đang tìm gì thế?”

Trần Nguyệt Lan không ngẩng đầu lên, chỉ lạnh nhạt đáp.

“Hồ sơ của Nguyễn Hòa Dương.”

Hắn chớp mắt, có chút ngạc nhiên.

“Để làm gì?”

Trần Nguyệt Lan khựng lại một chút, giọng điệu đầy chính nghĩa.

“Tên nhóc đó có thiên phú rất tốt, tôi chỉ muốn kiểm tra lại thông tin thôi.”

Bùi Mạnh An nhìn cô đầy hoài nghi.

“Cô chắc chứ?”

“Đương nhiên!”

Bùi Mạnh An lắc đầu, thở dài một hơi, giọng nói có chút trầm ngâm.

“Không hiểu sao, tôi cảm thấy ngày hôm nay thằng nhóc này giống như biến thành một con người khác vậy… Không lẽ cậu ta bị bệnh?”

Hắn chỉ lẩm bẩm vu vơ, nhưng lại không ngờ rằng câu nói này khiến Trần Nguyệt Lan bỗng nhiên khựng lại.

Đôi mắt cô dán chặt vào màn hình máy tính, ngón tay đang lướt trên bàn phím cũng đột ngột dừng lại.

Sắc mặt cô thay đổi trong chớp mắt, như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó quá sức tưởng tượng.

“Hiệu trưởng An, ông nói đúng rồi.” Giọng cô cứng nhắc, mang theo vài phần khó tin.

“Thằng nhóc này… Quả thật có bệnh.”

Bùi Mạnh An: “…”

Hắn tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại.

“Cô nói gì?”

Trần Nguyệt Lan xoay màn hình về phía hắn, giọng điệu chắc nịch.

“Tôi nói, Nguyễn Hòa Dương, cậu ta bị bệnh!”

Cô ngừng một chút, như để nhấn mạnh rồi bổ sung thêm: “Hơn nữa bệnh tình còn rất nặng.”

Bùi Mạnh An bước lên, nhìn vào màn hình.

Sau vài giây, khóe miệng không ngừng co giật.

Dòng chữ trong hồ sơ hiện lên rõ ràng.

“Nguyễn Hòa Dương, 18 tuổi.”

“Tính cách: Không ổn định.”

“Chẩn đoán: Có dấu hiệu r·ối l·oạn nhân cách, thường xuyên thay đổi thái độ không lý do, biểu hiện thất thường…”

“Lưu ý: Cần quan sát thêm.”

Hắn đỡ trán, bỗng dưng cảm thấy chóng mặt.

Không phải chứ?

Cái tên nhóc này thật sự có vấn đề à?

Vậy là nói… Thiên tài số một của trường Quốc Thắng, người mà hắn đặt rất nhiều kỳ vọng, khiến cho hắn và Trần Nguyệt Lan đều phải kh·iếp sợ vì thiên phú vượt xa người thường.

Lại là một bệnh nhân thần kinh!

Bùi Mạnh An cảm thấy lòng bàn tay hơi lạnh.

Tên nhóc này sở hữu thiên phú yêu nghiệt như vậy, nhưng lại có vấn đề tinh thần nghiêm trọng.

Điều này rốt cuộc là phúc hay họa?

Hắn nhìn Trần Nguyệt Lan, cố gắng tìm chút an ủi.

“Cô có chắc chắn không?”

Trần Nguyệt Lan gật đầu không do dự.

“Chắc chắn.”

Cô vỗ vỗ lên màn hình máy tính.

“Hồ sơ tâm lý của hắn không bình thường.”

Bùi Mạnh An khó khăn nuốt nước bọt.

Nếu như tương lai hắn mất kiểm soát thì sao?

Ai có thể ngăn được?

Bùi Mạnh An đột nhiên cảm thấy đầu đau như búa bổ.

“Trường chúng ta… Có đội ngũ bác sĩ tâm lý không?”

Trần Nguyệt Lan trầm ngâm một lúc, đáp: “Có, trước kia cậu ta cũng từng gặp không ít bác sĩ tâm lý, nhưng…”

“Tất cả đều trả về, rồi kết luận bệnh tình của cậu ta không thể trị.”

Chương 16: Thật Sự Có Bệnh