Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 17: Quỷ Dị

Chương 17: Quỷ Dị


Sau khi rời khỏi trường trung học Quốc Thắng, Nguyễn Dương và Nguyễn Tường vừa đi vừa nói chuyện, chủ đề vẫn xoay quanh chuyện xảy ra sáng nay.

Nguyễn Tường nhìn Nguyễn Dương, vẻ mặt tò mò hỏi.

“Sáng nay cậu lên gặp hiệu trưởng có vấn đề gì không?”

Nguyễn Dương nhìn hắn một cái, nhún vai đáp.

“Không có gì, hiệu trưởng và hiệu phó đều rất quý tôi.”

Câu trả lời này… Sao nghe có gì đó sai sai?

Nguyễn Tường híp mắt nhìn hắn chằm chằm đầy hoài nghi.

“Cậu chắc không phải đã làm gì đó khiến họ sắp tức phát điên đấy chứ?”

Nguyễn Dương cười khẽ, nhưng không trả lời, chỉ tiếp tục bước đi.

Khi cả hai đi ngang qua một con hẻm nhỏ, bất chợt Nguyễn Dương dừng lại.

Ở góc hẻm, có một người ăn xin đang ngồi dựa vào bức tường cũ kỹ.

Hắn ta trông vô cùng tiều tụy, quần áo rách nát, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt đờ đẫn như đã mất hết hy vọng vào cuộc sống.

Một bên chân của hắn không còn nguyên vẹn, để lộ v·ết t·hương đã lành nhưng đầy sẹo.

Nguyễn Tường nhìn thoáng qua, giọng điệu hờ hững.

“Người ăn xin thôi mà, cậu dừng lại làm gì?”

Nhưng Nguyễn Dương không trả lời ngay, hắn chậm rãi bước đến trước mặt người ăn xin, ánh mắt vẫn bình thản nhưng sâu thẳm như đang dò xét điều gì đó.

Người đàn ông dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Một đôi mắt đục ngầu, lẫn chút mệt mỏi.

Nguyễn Tường đứng bên cạnh, nhíu mày.

“Cậu định làm gì? Nếu cậu định ban phát lòng tốt thì cũng vô ích thôi, người ăn xin như thế này trên đường đầy rẫy.”

Nguyễn Dương im lặng, chỉ lặng lẽ lấy từ trong túi ra một xấp tiền, không đếm, cũng không do dự, trực tiếp đặt xuống trước mặt người đàn ông.

Người ăn xin thoáng sửng sốt, đôi mắt vốn vô hồn bỗng chốc gợn lên chút cảm xúc.

“Cậu…” Giọng hắn ta khàn đặc, có lẽ đã lâu rồi không nói chuyện nhiều.

Nguyễn Dương cười nhạt, giọng điệu kiêu ngạo nhưng không giấu được thiện ý bên trong.

“Ông nhận đi, chỉ là chút tiền lẻ thôi, tôi không thiếu.”

Người đàn ông nhìn xấp tiền, rồi lại nhìn hắn, ánh mắt trở nên khó đoán.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo sự im lặng kỳ lạ giữa ba người.

Một lát sau, người ăn xin chậm rãi đưa tay nhặt lên số tiền ấy, bàn tay có chút run rẩy.

Nhưng khi cầm tiền lên, hắn ta không vội cất đi, mà lại nhìn thẳng vào Nguyễn Dương, giọng nói mang theo chút nghi hoặc lẫn thăm dò.

“Vì sao?”

Nguyễn Dương vẫn giữ nụ cười trên môi, tùy ý đáp.

“Không có lý do gì cả, chỉ là tôi thích vậy thôi.”

Nói rồi, không đợi người ăn xin đáp lại, hắn nhét tay vào túi quần, thản nhiên quay người bước đi.

Nguyễn Tường nhún vai, cũng lười tranh luận thêm, nhanh chóng đuổi theo.

Hắn bước đi đến gần Nguyễn Dương, giọng điệu có chút trêu chọc.

“Cậu làm sao thế? Không lẽ bị hiệu trưởng và hiệu phó mắng đến mức giác ngộ rồi à?”

Nguyễn Dương vẫn giữ dáng vẻ nhàn nhã, hai tay đút túi quần, ánh mắt dõi theo con đường phía trước, nơi ánh hoàng hôn phủ lên thành phố một màu vàng cam dịu nhẹ.

Một lát sau, hắn mới chậm rãi lên tiếng, giọng điệu bình thản như đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình.

“Thế giới này… Thật ra vốn dĩ đã mục nát từ lâu rồi.”

Nguyễn Tường thoáng sững người, không nghĩ hắn lại nói ra một câu như vậy.

Nguyễn Dương khẽ cười, nhưng nụ cười ấy không mang chút vui vẻ nào.

“Cường giả nắm quyền sinh sát, kẻ yếu chỉ có thể chờ c·hết, những người có thực lực thì đứng trên đỉnh, còn những người như ông ta… Mãi mãi chỉ có thể sống lay lắt dưới đáy xã hội.”

Nguyễn Tường trầm mặc.

Hắn không phải chưa từng nghĩ đến điều này, nhưng nghe từ miệng Nguyễn Dương nói ra lại mang cảm giác khác biệt.

Bởi vì người nói là Nguyễn Dương.

Một kẻ luôn cho bản thân là nhất, thậm chí có chút ngang tàng, lại đột nhiên nói về thế giới với giọng điệu như vậy.

Nguyễn Dương đột nhiên quay sang nhìn Nguyễn Tường, hắn hít sâu một hơi, để làn gió mát thổi qua gương mặt mình, rồi lẩm bẩm như đang nói với chính bản thân.

“Tường à, tôi sẽ làm cho thế giới này trở nên tốt đẹp hơn.”

Nguyễn Tường nhìn hắn, ánh mắt mang theo chút kinh ngạc cùng khó hiểu.

Hắn có cảm giác, câu nói này của Nguyễn Dương không đơn thuần chỉ là một lời nói suông…

Nguyễn Dương mỉm cười, sắc mặt bỗng chốc thay đổi, ánh mắt sắc bén như chim ưng, toàn thân căng thẳng như thể vừa cảm nhận được điều gì đó bất thường.

Không chần chừ, hắn xoay người, nhanh chóng lao về một hướng khác.

“Về trước đi, tôi có việc bận!”

Chỉ để lại một câu ngắn gọn, thân ảnh của hắn đã biến mất như một cơn gió.

Nguyễn Dương lao ra đường, ánh mắt nhanh chóng quét qua dòng xe cộ tấp nập.

Một chiếc xe taxi vừa chạy đến, hắn lập tức giơ tay chặn lại.

Cửa xe vừa mở, hắn liền ngồi vào, giọng điệu dứt khoát.

“Đến trung tâm thành phố, nhanh nhất có thể.”

Tài xế còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy ánh mắt sắc bén của hắn qua gương chiếu hậu, không hiểu vì sao, hắn có cảm giác như chở theo một nhân vật quan trọng, liền gật đầu, đạp ga lao đi.

Chiếc xe lao vun v·út giữa dòng người, đèn phố nhấp nháy phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của Nguyễn Dương.

Ba mươi phút sau, chiếc xe taxi chậm rãi dừng lại bên lề đường trung tâm thành phố Hải Phòng.

Nguyễn Dương mở cửa xe bước xuống, ánh mắt sắc bén quét nhanh khắp khu phố sầm uất.

Khí tức quen thuộc kia… Rất gần!

Hắn rút ra tờ 500.000 đồng, đưa cho tài xế mà không cần nhìn, giọng nói dứt khoát.

“Không cần trả lại.”

Tài xế tròn mắt, định nói gì đó nhưng Nguyễn Dương đã xoay người, sải bước lao vào dòng người đông đúc.

Hắn như con báo săn mồi, ánh mắt lóe lên sự tập trung tuyệt đối.

Ngõ nhỏ, tòa nhà cao tầng, hay con phố rực rỡ ánh đèn… Hắn đều không để ý.

Tất cả những gì hắn quan tâm lúc này, chính là khí tức quen thuộc kia.

Đến khi Nguyễn Dương chạy đến trước một quán bar nằm ngay trung tâm thành phố.

Đèn neon nhấp nháy rực rỡ, nhưng không khí lại ngột ngạt bất thường.

Hàng loạt xe cảnh sát đậu ngay trước cửa, khu vực xung quanh đã bị phong tỏa, những dải băng vàng giăng ngang, ngăn cho người khác tiến vào.

Nguyễn Dương đứng lại, nhìn hiện trường hỗn loạn trước mắt, gương mặt lập tức trầm xuống.

“Chậm rồi…”

Một cỗ tức giận bùng lên trong lồng ngực, nhưng chưa kịp phát tác, hắn bỗng dưng bật cười.

Không phải nụ cười bình thường, mà là nụ cười đầy hứng thú pha lẫn sự hưng phấn khó tả.

“Thú vị… Thú vị…”

Nguyễn Dương lẩm bẩm, khóe môi nhếch lên tạo thành một đường cong tà mị.

“Không ngờ lại bắt được một khí tức quỷ dị ở đây.”

Hắn xoay người, đưa tay vuốt lại mái tóc, ánh mắt lấp lóe ánh sáng nguy hiểm.

“Tốt nhất lần sau đừng để ta bắt gặp…”

Bằng không, hắn nhất định sẽ không để con mồi chạy thoát một lần nữa.

Giữa dòng suy nghĩ hỗn loạn, một hình ảnh bỗng hiện lên trong tâm trí hắn, chính là một bản thân khác của hắn.

Nguyễn Dương đáy mắt thoáng qua một tia trầm tư hiếm thấy.

“Không biết cậu ta bây giờ thế nào rồi…”

Nụ cười trên môi hắn bỗng chốc méo mó.

Không còn sự ngạo nghễ thông thường, mà là một nụ cười vặn vẹo, đầy rẫy sự nguy hiểm.

Ánh mắt hắn tối sầm lại, sâu thẳm như vực thẳm không đáy.

“Tốt nhất là đừng có ai làm cậu ta tức giận…”

Giọng hắn trầm thấp, như một lời cảnh báo không dành cho ai cụ thể, mà dành cho cả thế giới.

Bởi vì nếu điều đó xảy ra…

Thậm chí đến cả hắn cũng không dám đứng ra ngăn cản đâu.

Chương 17: Quỷ Dị