Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 19: Quỷ Dị Sống Lại

Chương 19: Quỷ Dị Sống Lại


Bầu không khí liền trở nên nặng nề, Mạc Hoàng Long xoa xoa huyệt thái dương, tiếp tục nói.

“Không ai có ý kiến gì sao? Không mở miệng thì làm sao phá án được?”

Mạc Hoàng Long phiền muộn nhìn xem đám người cúi gằm mặt xuống bàn, giống như lũ học sinh đang trốn tránh ánh mắt của giáo viên lúc gọi lên trả bài.

Bỗng ánh mắt rơi về một tên có điểm mập mạp, hắn gọi Trương Bàn, ở thành phố có chút quan hệ, sau khi tốt nghiệp liền được trực tiếp điều về đây.

Nhìn xem Trương Bàn bộ dáng tựa hồ suy ngẫm chuyện gì đó, thi thoảng gật đầu rồi lại lắc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang phân tích dữ liệu quan trọng.

Mạc Hoàng Long trong mắt liền thắp lên tia sáng hy vọng.

Rốt cuộc sở cảnh sát này cũng có tương lai.

“Trương Bàn, cậu nói thử ý kiến của cậu xem!”

“Anh Long, anh chỉ em?” Trương Bàn giật mình, ngón tay chỉ vào chính mình với vẻ mặt hốt hoảng

“Đúng, mạnh dạn lên! Nêu quan điểm của cậu đi, đúng sai không quan trọng.”

Trương Bàn sắc mặt cứng đờ, hắn nào có cái gì quan điểm.

Hắn là người yêu thích tiểu thuyết, tối hôm qua đang đọc dở Tru Tiên.

Lúc này còn đang băn khoăn không biết Bích Dao và Lục Tuyết Kỳ ai đẹp hơn a!

Nhưng nhìn đến dáng vẻ mong đợi của Mạc Hoàng Long, hắn cũng không dám nói không biết, cuối cùng dựa vào kiến thức hơn mười năm đọc tiểu thuyết mạng hắn liền đưa ra kết luận.

“Nếu em đoán không sai, đây chính là dấu hiệu của quỷ dị sống lại!”

Cả phòng như c·hết lặng.

Nghiêm Hồng Hưng đang uống một ngụm nước cũng bởi vì câu nói này mà phun ra.

“Trương Bàn, cậu vừa nói cái gì?”

Hắn mặc dù không nhìn tiểu thuyết mạng, nhưng bốn chữ quỷ dị sống lại cũng không phải không hiểu.

“Tôi nói là quỷ dị sống lại!” Trương Bàn nhắc lại, giọng nói chắc nịch, thậm chí còn nhấn mạnh từng từ.

“Trương Bàn, cậu đúng là cái gì cũng dám nói.” Nghiêm Hồng Hưng cười khổ, cố nén cơn ho.

“Cậu nghĩ mình đang sống trong tiểu thuyết huyền huyễn chắc?”

“Không phải đâu.” Trương Bàn nghiêm túc đáp, trong mắt lóe lên vẻ tự hào.

“Tôi đọc nhiều sách, tôi thấy những dấu hiệu này rất giống, chúng ta phải chuẩn bị tinh thần, có khi một ngày nào đó thế giới này sẽ bị quỷ dị xâm chiếm.”

“Xâm chiếm cái đầu cậu!”

Mạc Hoàng Long không nhịn nổi, đập mạnh xuống bàn.

“Cậu đùa tôi à? Tôi đang bàn chuyện về vụ án, cậu lại đi kể cái gì quỷ dị sống lại!”

“Nhưng mà anh Long, anh cứ nghĩ mà xem.”

Trương Bàn bắt đầu nhập vai, phất tay diễn giải, như một chuyên gia lý luận về học thuật.

“Nếu có quỷ dị xuất hiện, thì những vụ án này lại trở nên hợp lý. Hung thủ không để lại dấu vết, camera bị hỏng, cơ thể n·ạn n·hân lại kỳ lạ… Quan trọng nhất, thế giới này có v·ũ k·hí bản mệnh, bên ngoài kia lại không thiếu dị thú! Vậy thì tại sao không thể có thứ gì đó còn kinh khủng hơn?”

Hắn dừng lại, nghiêm túc nhìn về Mạc Hoàng Long, tiếp tục nói: “Anh Long, anh là Hồn Sư cấp 4, với năng lực của anh, anh có thể làm được những chuyện như vậy không?”

Mạc Hoàng Long thoáng trầm ngâm, suy nghĩ một lúc, lắc lắc đầu.

“Rất khó… Tôi có thể g·iết người một cách không ai biết, nhưng không thể trong thời gian ngắn hủy bỏ toàn bộ chứng cứ một cách triệt để đến vậy.”

Trương Bàn vỗ tay một cái, đối với suy đoán của mình càng khẳng định.

“Ngay cả anh cũng nói như vậy, thì khả năng xuất hiện quỷ dị càng tăng cao.”

Căn phòng yên lặng đến lạ thường.

Không phải bọn họ bị lời nói Trương Bàn thuyết phục mà là không ai dám chắc hắn có đang nghiêm túc hay không.

“Về sau phát hiện những vụ án như vậy, chúng ta nên gọi nó là sự kiện dị thường.”

Trương bàn nói, khuôn mặt đầy phấn khích như thể vừa phát hiện bí mật lớn nhất của nhân loại.

Cả căn phòng lập tức bật cười ha hả, bọn họ ngồi ở đây đa phần đều là người theo chủ nghĩa duy vật, làm sao sẽ tin tưởng lời Trương Bàn nói.

Đơn giản chỉ coi là một trò khôi hài mà thôi.

Mạc Hoàng Long cảm thấy huyết áp tăng cao, hắn xua tay để bọn họ rời đi.

“Được rồi, tạm thời tản đi, chuyện này chúng ta sẽ bàn sau.”

Mọi người lần lượt đứng dậy, vẫn còn cười nói về chuyện của Trương Bàn.

Đợi đến khi căn phòng chỉ còn lại sự yên tĩnh, Mạc Hoàng Long mới thở dài, mở ngăn kéo lấy ra một viên thuốc hạ huyết áp rồi nuốt xuống.

Sau đó, hắn bật máy tính.

Một tin nhắn lập tức hiện lên, là cấp trên để hắn điều tra vụ án lần này.

Hắn trầm mặc một lát.

Hôm nay mở cuộc họp cũng chính là chờ đợi những tên này có thể đưa ra đề xuất hợp lý.

Cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại, vậy mà đáng tin nhất lại Trương Bàn nói quỷ dị sống lại!

Mạc Hoàng Long ngây người thoáng chốc, hạ quyết tâm, đối với tin nhắn phản hồi.

Hắn hít sâu một hơi, ngón tay run run gõ phím.

Nhưng ngay khoảnh khắc chuẩn bị nhấn gửi.

Tạch!

Màn hình máy tính đột ngột tốt đen!

Cùng lúc đó, đèn trong phòng nhấp nháy vài cái rồi phụt tắt hoàn toàn.

Mạc Hoàng Long cứng đờ cả người, từng sợi tóc trên gáy dựng đứng.

Căn phòng chìm vào bóng tối tuyệt đối.

Trong vài giây ngắn ngủi, một suy nghĩ không nên có lóe lên trong đầu hắn.

Có lẽ… Quỷ dị sống lại cũng không phải chuyện quá hoang đường.


Giữa lòng thành phố nhộn nhịp, ẩn mình sau cánh cổng hoa văn tinh xảo là một ngôi biệt thự xa hoa, lộng lẫy đến mức tưởng như chỉ có thể xuất hiện trong những câu chuyện cổ tích.

Khuôn viên rộng lớn, bãi cỏ xanh mướt được cắt tỉa gọn gàng.

Những hàng cây cao v·út như những bức tường tự nhiên bảo vệ nơi này khỏi thế giới bên ngoài.

Một đài phun nước nằm ở trung tâm khu vường, ánh nắng chiếu xuống khiến dòng nước lấp lánh như những viên pha lê.

Biệt thự được xây theo lối kiến trúc châu Âu cổ điển, những cột trụ chạm khắc tinh xảo, cửa sổ kính lớn phản chiếu ánh sáng mặt trời rực rỡ.

Ban công rộng lớn trải dài, rèm tráng tung bay theo làn gió nhẹ.

Trên thảm cỏ mềm mại, có hai đứa trẻ đang chơi đùa.

Một bé trai khoảng sáu, bảy tuổi, mặc chiếc sơ mi trắng cùng quần short đen, đôi mắt sáng ngời, trên môi luôn nở nụ cười hồn nhiên.

Cậu bé chạy vòng quanh, cố tình giấu một món đồ chơi sau lưng, giọng cười trong trẻ vang lên khắp khu vườn.

Phía sau là một bé gái tầm năm tuổi, mặc chiếc váy công chúa màu hồng nhạt, mái tóc dài buộc hai bên, khuôn mặt bầu bĩnh vô cùng đáng yêu.

Cô bé chu môi, giậm chân, giọng nói ngọt ngào vang lên.

“Anh hai! Trả lại cho em đi!”

Cậu bé cười khúc khích, nghiêng đầu trêu chọc.

“Muốn lấy lại thì phải bắt được anh đã!”

Nói rồi, cậu bé lại chạy vụt đi, để lại cô bé tức tối rượt theo phía sau.

Những tiếng cười trong trẻo, giòn tan vang vọng khắp khu vườn.

Cô bé chạy một lúc thì thở hổn hển, hai má ửng hồng, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên ngực, cố gắng điều hòa hơi thở.

“Anh hai xấu lắm! Lúc nào cũng bắt nạt mình…” Cô bé phụng phịu lẩm bẩm.

Đúng lúc này, từ lối đi rợp bóng cây, một cậu bé tầm chín, mười tuổi bước đến.

Cậu bé này cao lớn hơn hẳn, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, mặc bộ quần áo hàng hiệu, gương mặt lộ rõ vẻ nghịch ngợm.

Nhìn thấy cô bé đang đứng một mình, cậu ta cười nhếch môi, tiến lại gần.

“Ơ kìa, con nhóc khóc nhè này là ai thế?”

Cô bé ngước lên, đôi mắt to tròn đầy cảnh giác.

“Anh là ai?”

Cậu bé chống tay, cười khẩy.

“Anh là người sắp dạy dỗ nhóc đây.”

Dứt lời, cậu ta đột nhiên giật mạnh chiếc kẹp tóc hình bông hoa trên đầu cô bé.

Cô bé hốt hoảng, đưa tay lên đầu, nhận ra món đồ yêu thích đã bị lấy mất, đôi mắt lập tức đỏ hoe.

“Trả lại cho em!”

Chương 19: Quỷ Dị Sống Lại