Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 20: Lời Hứa

Chương 20: Lời Hứa


Cậu bé cười cợt, giơ cao chiếc kẹp tóc lên, lắc lư trước mặt cô bé.

“Muốn lấy lại hả? Nhảy lên mà lấy đi.”

Cô bé tức giận, nhón chân với lấy nhưng cậu ta lại rút tay về, khiến cô bé chơi vơi suýt ngã.

“Trả lại đây!”

“Không trả đấy! Làm gì được anh nào?”

Cô bé cắn môi, bàn tay nhỏ nắm chặt lại.

Cô xông lên, cố giật lại chiếc kẹp tóc, nhưng cậu bé kia lại đẩy mạnh một cái.

Bịch!

Cô bé ngã ngồi xuống đất, hai lòng bàn tay cọ vào nền gạch, đau rát.

Nhìn thấy vậy, cậu bé chỉ khoanh tay đứng nhìn, không những không áy náy mà còn bật cười lớn.

“Nhóc con đúng là yếu đuối thật.”

Một màn này được thu hết vào mắt của cậu bé mặc áo sơ mi, đôi mắt lạnh lẽo chăm chú theo dõi toàn bộ sự việc.

Ngay khi thấy cô bé bị đẩy ngã, một tia máu đỏ bừng lên trong mắt cậu.

Sát ý lạnh thấu xương bùng lên!

Không chút do dự, cậu lao thẳng về phía cậu bé cao lớn kia như một con dã thú.

Bốp!

Một cú đấm trực diện giáng thẳng vào mặt cậu bé cao lớn!

Tên kia hoàn toàn không kịp phản ứng, bị đấm văng ra sau, loạng choạng suýt ngã.

“Hả? Mày…”

Còn chưa kịp nói hết câu, cậu bé mặc áo sơ mi trắng đã tung thêm một cú đá móc.

Bịch!

Cậu bé cao lớn bị ngã sõng soài xuống đất, máu mũi rỉ ra, mặt đầy bàng hoàng và tức giận.

“Thằng nhãi ranh! Mày dám…”

Bốp!

Lại thêm một cú đấm nặng như búa tạ giáng xuống.

Lần này, hàm răng của cậu ta như muốn gãy rời, cả người đau đớn co rúm lại.

Cậu bé mặc áo sơ mi trắng không nói một lời, hai mắt đỏ rực, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ hung dữ đến đáng sợ.

Như thể… Cậu không phải đánh nhau, mà là muốn g·iết người!

Không khí xung quanh lạnh đến rợn người.

Ngay cả cô bé đang ngồi dưới đất cũng sững sờ, tròn xoe mắt nhìn.

Cậu bé cao lớn lúc này hoàn toàn hoảng sợ, chỉ biết đưa tay che mặt, không dám phản kháng nữa.

Nhưng dường như, cơn giận của cậu bé áo trắng vẫn chưa nguôi.

Từng cú đấm nặng như búa tạ liên tục giáng xuống!

Cậu bé mặc áo sơ mi trắng đè chặt lên người cậu bé cao lớn, nắm đấm không ngừng vung lên rồi đập xuống.

Mỗi cú đánh, máu thịt bầm dập, da thịt rách toạc, máu đỏ văng tung tóe.

Từng giọt máu bắn lên mặt, thấm ướt chiếc áo sơ mi trắng, nhuộm đỏ một mảng lớn.

Tên nhóc cao lớn gào khóc thảm thiết, hai tay quơ quào che mặt, nhưng vô ích…

Bốp! Bốp!

Hai mắt cậu bé áo trắng đỏ ngầu như dã thú, hơi thở gấp gáp, gương mặt không giấu được sát khí mãnh liệt.

“Đừng đánh nữa! Dừng lại đi!!!”

Một đôi tay nhỏ bé run rẩy ôm chặt lấy hắn từ phía sau.

Cô bé khóc nấc lên, nước mắt đầm đìa, gương mặt trắng bệch vì hoảng sợ.

“Anh hai… Đừng đánh nữa…”

Nhưng… Cậu bé áo trắng vẫn không dừng tay.

Thậm chí… Cú đấm tiếp theo còn mạnh hơn trước!

Máu tươi bắn lên mặt hắn, len lỏi giữa những sợi tóc, nhiễm đỏ đôi mắt.

Cô bé hoảng sợ tới cực điểm, bàn tay nhỏ bé ôm hắn càng chặt hơn, giọng nói nghẹn ngào của cô bé run rẩy trong tiếng nấc.

“Dừng lại đi… Xin anh…”

“Hòa Dương! Con đang làm gì vậy!”

Một tiếng hét thất thanh xé toạc không gian, mang theo sự kinh hoàng cùng tức giận.

Người vừa đến là một phụ nữ gợi cảm và xinh đẹp, mái tóc đen dài mượt mà, khuôn mặt sắc sảo quyến rũ, từng cử động đều toát lên vẻ cao quý, mạnh mẽ.

Cô bước nhanh đến, ánh mắt đảo qua khung cảnh hỗn loạn trước mặt.

Trên nền đất, một cậu bé cao lớn nằm bất động, khuôn mặt bầm dập không nhận ra nổi, máu me be bét, hơi thở yếu ớt như sắp c·hết.

Mà ngồi trên người cậu ta…

Nguyễn Hòa Dương đang ngồi vững chãi, cánh tay vẫn còn siết chặt, nắm đấm nhuộm đầy máu.

Áo sơ mi trắng tinh khiết bị nhuộm đỏ, v·ết m·áu loang lổ khắp vạt áo, một vài giọt máu bắn lên khuôn mặt non nớt.

Nhưng điều đáng sợ nhất…

Là ánh mắt của Nguyễn Hòa Dương.

Bình tĩnh… Vô cùng bình tĩnh.

Như thể cảnh tượng đẫm máu này chẳng có gì bất thường.

Đỗ Thanh Mai hít sâu một hơi, vừa kinh hoàng vừa tức giận, giọng nói rít qua kẽ răng.

“Con bị làm sao vậy! Sao lại đánh người ra nông nỗi này?”

Thân hình nhỏ bé của Nguyễn Gia Mỹ không ngừng run rẩy, đôi mắt ướt nhòe, sợ hãi buông ra Nguyễn Hòa Dương, bàn tay siết chặt vạt váy, sợ hãi đến mức không thốt nổi một lời.

Cô bé vừa chứng kiến tất cả, bỗng trong lòng cảm thấy người trước mặt mình vô cùng xa lạ.

Không phải anh trai mà cô quen biết, càng giống như một con quỷ đội lốt người.

Giữa sự im lặng căng thẳng ấy, Nguyễn Hòa Dương cuối cùng cũng lên tiếng.

Giọng cậu vô cùng thản nhiên, lạnh lùng đến đáng sợ.

“Con muốn g·iết tên này.”

Đỗ Thanh Mai ngây người.

Con của mình… Vừa nói cái gì?

Nguyễn Hòa Dương bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt mẹ mình, chẳng có chút do dự hay hối hận.

“Hắn đã làm thương Gia Mỹ, con muốn g·iết hắn.”

Nói đến đây, ánh mắt Nguyễn Hòa Dương càng trở nên sắc bén, sát ý vẫn còn vương vấn trong đôi mắt đen láy.

G·i·ế·t người?

Đỗ Thanh Mai choáng vàng, lồng ngực như bị bóp nghẹt.

Một đứa trẻ… Chỉ mới mấy tuổi.

Vậy mà lại có thể bình tĩnh nói ra hai chữ g·iết người như thể đó là điều hiển nhiên.

Bóng tối trước mắt đột nhiên ùn ùn kéo đến, Đỗ Thanh Mai không chịu nổi cú sốc, cả người khụy xuống, ngất lịm đi.

Sau khi gia đình biết chuyện, cả căn biệt thự bỗng chốc rơi vào bầu không khí nặng nề.

Cha của Nguyễn Hòa Dương tức giận đến cực điểm.

“Mày có còn là con người không!”

“Mày còn muốn g·iết người!”

Tiếng quát vang vọng khắp đại sảnh, tựa như sấm sét giáng xuống.

Không nói thêm lời nào, hắn lập tức ra tay.

Bốp!

Một cú đánh dáng xuống, Nguyễn Hòa Dương ngã nhào.

Nhưng cậu không kêu đau.

Cậu không phản kháng.

Chỉ lẳng lặng đứng lên, rồi lại b·ị đ·ánh ngã.

Hết lần này đến lần khác.

Sau trận đòn thừa sống thiếu c·hết, Nguyễn Hòa Dương bị phạt quỳ trước sảnh đường, đầu gối đặt trên nền đá lạnh lẽo, không được phép đứng dậy cho đến khi nào chịu nhận sai.

Mọi người nhìn cậu với ánh mắt vừa thất vọng vừa phẫn nộ, người thì trách móc, người thì đau lòng.

Nhưng Nguyễn Hòa Dương vẫn im lặng.

Không biện minh, không van xin, không cầu xin tha thứ.

Cứ quỳ đó, mặc cho thời gian trôi qua, mặc cho bụng đói cồn cào, mặc cho đầu gối tê dại, mặc cho mồ hôi chảy dài.

Bất động như một pho tượng, cứng rắn đến cực đoan.

Cho đến khi…

“Hòa Dương! Con nhận sai đi… Làm ơn…”

Một tiếng khóc xé lòng vang lên.

Đỗ Thanh Mai đã không chịu nổi nữa.

Cô khóc nức nở, quỳ xuống trước mặt cậu, ôm chặt lấy gương mặt nhỏ nhắn.

“Mẹ xin con… Mẹ cầu xin con… Nhận sai đi… Đừng như thế này nữa! Hứa với mẹ từ sau này trở đi… Đừng có như vậy nữa…”

Nguyễn Hòa Dương khẽ run lên.

Một màn này… Không phải thứ cậu muốn thấy.

Lần đầu tiên, trong đáy mắt lạnh lẽo và quật cường kia, hiện lên một tia dao động.

Một lát sau, cậu chậm rãi mở miệng.

“Con sai rồi.”

Giọng cậu khàn khàn, nhỏ nhẹ, nhưng đủ để tất cả mọi người nghe thấy.

Nhưng sâu thẳm bên trong Nguyễn Hòa Dương, hắn không hiểu… Rốt cuộc mình đã sai ở điểm nào.


Không khí ẩm thấp và ngột ngạt, mang theo mùi ẩm mốc và h·ôi t·hối khó chịu.

Nguyễn Hòa mở bừng mắt, hơi thở dồn dập, mồ hôi lạnh chảy dài trên thái dương.

Hắn vừa gặp ác mộng, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã phát hiện điều bất thường.

Hai tay bị trói chặt, cả người bị cố định trên một chiếc ghế gỗ, dây thừng siết sâu vào da thịt, mang đến cảm giác tê dại.

Không gian xung quanh u ám.

Chỉ có một bóng đèn cũ kỹ treo trên trần, ánh sáng chập chờn, tạo nên những bóng đen vặn vẹo.

Chương 20: Lời Hứa