Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hắc Bạch Chi Đạo
Unknown
Chương 22: Thay Đổi
Giọng hắn khựng lại, nghèn nghẹn, hai bàn tay bất giác siết chặt, đốt ngón tay trắng bệch.
“Nhưng bây giờ thì sao? Tôi bị ném vào nơi quái quỷ này, không ai giải thích cho tôi bất cứ điều gì. Tôi không biết mình đang mơ hay đang tỉnh… Nhưng tôi biết, tôi đã xa rời họ, rời xa nơi tôi từng sinh sống...”
“Tôi có lẽ… Sẽ không bao giờ được quay lại nữa.”
Câu nói rơi xuống không gian tĩnh lặng như một lời nguyền.
Nguyễn Hòa hít sâu, nhưng hơi thở gấp gáp, như nuốt không trọn thứ không khí lạnh lẽo bao quanh.
“Tôi còn không kịp nói lời tạm biệt, không kịp nói là tôi yêu họ nhiều thế nào…”
Hắn quay đầu, đôi mắt đỏ ngầu hướng về Hồ Lục Linh.
“Cô hiểu cảm giác đó không?” Giọng hắn run rẩy.
“Khi tất cả những gì mình muốn bảo vệ, từng người mình yêu thương bị kéo ra khỏi tầm tay. Không vì c·ái c·hết, mà vì một thứ còn đáng sợ hơn… Là không biết liệu họ còn tồn tại hay không, mình vẫn sống… Mà như đã bị xóa khỏi thế giới của họ.”
Hồ Lục Linh nhìn hắn, Cô không thể đáp lời.
Nhưng cô nhẹ nhàng đưa tay đặt lên tay hắn.
Lạnh, run, nhưng chạm đến tận trái tim.
Ánh mắt cô như nói thay lời.
Tôi hiểu, tôi cũng từng như vậy.
Nguyễn Hòa khép mắt, nước mắt không chảy ra, nhưng nỗi đau thì rạn vỡ trong lồng ngực.
“Nếu đây là tận thế…” Hắn thì thầm.
“…Tôi không s·ợ c·hết. Tôi chỉ sợ… Sống mà không còn chút hy vọng nào để trở về.”
Ánh mắt cô nhìn Nguyễn Hòa, trong đó có một thoáng xót xa.
Hắn vẫn chưa biết, cô là người câm.
Nhưng không phải do bẩm sinh, mà là vì một cú sốc kinh hoàng.
Ngày cả nhà cô bị xé toạc giữa biển máu và tiếng hét, giọng nói của cô đã mãi mãi bị nhấn chìm trong nỗi kinh hoàng ấy.
Ít nhất… Cậu vẫn còn hy vọng.
Cô tự nhủ.
Còn tôi… Tôi chỉ sống vì chưa tìm thấy lý do để c·hết.
Cô siết chặt tay hắn hơn một chút.
Không phải để động viên, cũng không để thay cho lời nói mà là để hắn biết, hắn không đơn độc.
Rằng giữa cái thế giới đang sụp đổ này, vẫn có một người đồng cảm với nỗi mất mát của hắn.
Một người cũng đang lặng lẽ vật lộn để tồn tại, chỉ với những mảnh ký ức vụn vỡ trong tim.
Nguyễn Hòa đang định nói thêm điều gì đó thì ánh mắt vô tình lướt qua cánh tay trái của Hồ Lục Linh.
Dưới ánh đèn yếu ớt nơi góc tường, hắn trông thấy một vết sẹo dài, kéo từ cổ tay đến gần khuỷu tay.
Làn da trắng nhợt của cô càng khiến v·ết t·hương trở nên nổi bật, đỏ ửng như vẫn chưa hoàn toàn lành lại.
Hắn sững người.
Vết sẹo… Còn rất mới.
Không phải v·ết t·hương cũ đã mờ theo năm tháng, mà là dấu tích của một nỗi đau vừa kịp khô máu.
Một điều gì đó trong lòng Nguyễn Hòa chợt siết lại.
Hồ Lục Linh dường như nhận ra ánh mắt hắn đang dừng lại nơi đó.
Gương mặt cô thoáng cừng đờ, không một lời giải thích, cô nhanh chóng kéo tay áo xuống, giấu đi vết sẹo sau lớp vải.
Động tác ấy rất khẽ, rất vội… Nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Nguyễn Hòa im lặng.
Hắn không hỏi, cũng không có ý định đào sâu, bởi vì hắn biết người gây ra v·ết t·hương cho cô là ai.
Trong ánh mắt đã dâng lên một tầng cảm xúc phức tạp, vừa thương xót, vừa trắc ẩn… Và một chút giận dữ âm thầm, không rõ đang nhắm vào ai.
Hắn quay mặt đi, ánh mắt rơi xuống nền đất ẩm ướt, bờ môi khẽ mím lại.
Một cơn gió lạnh lùa qua khe tường vỡ nát khiến bầu không khí càng thêm u ám.
Trong khoảnh khắc ấy, thần sắc hắn thoáng trầm xuống, rồi biến thành một thứ gì đó lạnh lẽo đến đáng sợ.
Ngón tay siết chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
“Lục Linh à…” Hắn khẽ nói, giọng trầm khàn như lưỡi dao lướt qua cổ.
“Tôi muốn g·iết người.”
Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt tối sầm, sâu hun hút như vực thẳm.
“Tôi muốn thấy máu, muốn bẻ gãy xương kẻ đã đẩy tôi vào nơi này, muốn tự tay nghiền nát chúng, từng tên một.”
Câu nói buông ra như nhát rìu bổ vào im lặng.
Hồ Lục Linh thoáng run nhẹ.
Nhưng cô không lùi lại, cô vẫn ở đó, ngồi bên cạnh hắn, ánh mắt không tránh né.
Bỗng dưng, vẻ mặt Nguyễn Hòa biến đổi.
Cơn cuồng nộ vừa bùng cháy trong ánh mắt hắn lại như bị nhấn chìm trong một làn nước lạnh.
Hắn khẽ nghiêng đầu, như thể đang nghe một giọng nói vọng về từ ký ức xa xôi.
“Nhưng cha tôi…” Hắn hít sâu, giọng nói dần lặng đi.
“Ông ấy luôn nói, tôi phải giống một con người, dù thế giới có tàn nhẫn đến đâu.”
Một thoáng dịu dàng thoáng qua trong mắt hắn, rồi mau chóng bị thay bằng nỗi mệt mỏi.
“Tôi cũng đã hứa với mẹ tôi… Rằng tôi sẽ không g·iết người.”
Nguyễn Hòa nhắm mắt lại, thở dài.
“Nhưng có những lúc, tôi không biết… Mình có thể giữ được lời hứa đó bao lâu nữa.”
Bên cạnh hắn, Hồ Lục Linh lặng lẽ cúi đầu, trong lòng cô dâng lên một nỗi thương cảm không tên.
Người thanh niên trước mặt cô, rõ ràng đang đứng giữa lằn ranh mong manh của một con người và một con quái vật.
Nguyễn Hòa tựa đầu vào bức tường lạnh ngắt phía sau, ánh mắt đờ đẫn dõi về khoảng không phía trước mặt.
Trong lòng hắn, quá nhiều âm thanh đang gào thét.
Quá nhiều ký ức kéo về như lưỡi dao cắt ngang tâm trí.
Từ một thế giới bình thường, hắn đã bị quăng vào cơn ác mộng không hồi kết.
Máu, tiếng thét, gương mặt những kẻ xa lạ… Và đôi mắt của chính mình khi nhìn vào gương, lạnh lẽo, trống rỗng, chẳng khác gì một cái xác vô hồn.
“Tôi đã trốn… Đủ rồi.”
Hắn chậm rãi mở mắt, giọng nói khàn khàn như bị t·hiêu r·ụi bởi lửa giận và nỗi bất lực.
“Cả đời này tôi chạy, chạy khỏi quá khứ, khỏi những lỗi lầm, khỏi nỗi đau, khỏi cả trách nhiệm…”
Ánh mắt hắn dao động, có gì đó như giằng xé giữa hai bờ vực lý trí và bản năng.
“Nhưng càng chạy, tôi lại càng lún sâu, tôi tưởng rằng nếu trốn đủ xa, mọi thứ sẽ biến mất. Nhưng không, chúng vẫn ở đó, chờ tôi trong bóng tối, cười nhạo tôi, chế giễu tôi.”
Hắn quay sang nhìn Hồ Lục Linh, ánh mắt lần đầu tiên có chút kiên định.
“Cô biết không? Tôi mệt mỏi rồi, mệt mỏi với việc sống mà không biết mình là ai, đang làm gì, và còn lại gì để mất.”
Hắn đứng dậy, động tác không nhanh nhưng có trọng lượng, như thể mỗi bước là một sự lựa chọn dứt khoát.
“Tôi sẽ không rời đi đâu.”
Hồ Lục Linh ngẩng đầu, nhìn hắn, đôi mắt to ánh lên sự ngạc nhiên.
“Tôi sẽ đi cùng Bùi Lực.” Hắn nói chậm, từng chữ như đóng đinh xuống sàn nhà.
“Tôi không muốn chạy trốn nữa, nếu đây là thế giới tôi bị đẩy vào, thì tôi sẽ đối mặt với nó.”
Nguyễn Hòa siết chặt tay.
“Nếu đây là địa ngục, thì tôi nhất định sẽ bước vào, dù c·hết… Tôi cũng muốn c·hết trong tư thế của một con người biết chiến đấu.”
Nguyễn Hòa xoay người, bước được vài bước thì dừng lại.
Hắn quay đầu nhìn Hồ Lục Linh, ánh mắt lúc này không còn vẻ trống rỗng như trước, mà sắt đá đến lạ thường.
“Chờ tôi.”
“Chờ tôi trở về.” Hắn nói lại lần nữa, chắc chắn và đầy sức nặng.
Nói rồi, hắn xoay người bước nhanh, không để bản thân quay đầu thêm lần nữa.
Mỗi bước chân vang vọng như dội sâu vào lòng cô gái đang lặng lẽ đứng phía sau.
Hồ Lục Linh nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần trong hành lang tối, nơi ánh đèn mờ nhạt dần nuốt trọn hình bóng ấy.
Tâm tư cô lúc này rối như tơ vò.
Cô không biết vì sao, chỉ là khi nghe hắn nói ‘chờ tôi trở về’ trái tim lại nhói lên từng nhịp không rõ nguyên cớ.
Không phải cô chưa từng chứng kiến người khác ra đi.
Nhưng lần này… Cảm giác lại khác.
Hắn không phải ánh sáng, nhưng sự tồn tại của hắn khiến lòng cô ấm lại giữa thế giới lạnh lẽo và vỡ nát này.
Đừng c·hết…
Cô thầm nói trong lòng, đôi mắt ánh lên vẻ hoang mang cùng lo lắng.
Nhưng tất cả những điều đó, cô không thể nói thành lời.
Cô chỉ có thể đứng đó, lặng yên… Và đợi chờ.