Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hắc Bạch Chi Đạo
Unknown
Chương 23: Nhiệt Huyết
Dưới ánh nắng mờ đục xuyên qua tầng mây xám xịt, trước sân chung cư trống trải là hai chiếc xe bọc thép nặng nề.
Xếp thành hàng như hai con mãnh thú đang ngủ yên trước cơn bão.
Mạc Xà đứng tựa vào cửa xe, rít điếu thuốc rồi nhả ra làn khói trắng mờ đục, ánh mắt khinh khỉnh liếc nhìn xung quanh.
Hắn nhếch mép, nhìn sang Bùi Lực đang kiểm tra lại v·ũ k·hí.
“Tháng nhóc đó không tới sao?”
Bùi Lực không đáp, chỉ lặng lẽ đóng chốt khẩu s·ú·n·g trường trong tay, động tác gọn gàng, dứt khoát.
Không nhìn Mạc Xà, cũng không nói gì.
Sự im lặng như một cái tát vào mặt kẻ đang chờ đợi một lời xác nhận.
Mạc Xà cười nhạt, giọng khinh miệt.
“Hừ, đúng là chỉ được cái mạnh mồm, gào thét như anh hùng, cuối cùng cũng chỉ là loại người s·ợ c·hết.
Hắn nhả một hơi khói dài, quay đầu định bước lên xe thì một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau.
“Tôi đến rồi.”
Cả sân đồng loạt ngoảnh lại.
Nguyễn Hòa xuất hiện từ trong hành lang đổ bóng, dáng người gầy gò nhưng bước chân vững vàng.
Chiếc áo khoác dài đen sẫm theo gió tung nhẹ, ánh mắt hắn bình tĩnh, không dao động.
Trên lưng là ba lô dã chiến, bên hông lấp ló một chuôi dao.
Không ai lên tiếng.
Mạc Xà dừng bước, nụ cười trên môi cứng lại đôi chút.
Ánh mắt hắn chậm rãi nheo lại, lướt qua từ đầu đến chân Nguyễn Hòa như thể đánh giá lại một món hàng vừa bị xem thường.
Bùi Lực khẽ nhếch môi, không nói gì nhưng ánh mắt lướt qua Nguyễn Hòa mang theo chút yên tâm.
Nguyễn Hòa dừng lại trước xe, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Mạc Xà.
“Tôi sẽ không để anh có cơ hội nói câu đó lần hai đâu.”
Không khí thoáng ngưng trệ.
Câu nói ấy không lớn, nhưng mang theo một thứ sát ý thầm lặng, đủ khiến nụ cười ngạo mạn trên môi Mạc Xà biến mất.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên từ phía cửa chung cư, khiến bầu không khí căng thẳng vừa rồi tạm thời lắng xuống.
Trương Hổ xuất hiện, vóc người vạm vỡ như ngọn núi di động, bộ giáp dã chiến đã cũ nhưng vẫn phủ đầy sát khí.
Hắn đảo mắt một lượt qua toàn đội, giọng nói vang rền như tiếng trống trận.
“Còn đứng đó làm gì? Tất cả lên xe!”
Vừa dứt lời, ánh mắt hắn dừng lại trên Nguyễn Hòa.
Một thoáng đánh giá, rồi nụ cười mơ hồ hiện lên nơi khóe miệng.
Trương Hổ bước tới, vỗ mạnh lên vai Nguyễn Hòa như một cái gõ trống khích lệ.
“Cậu là Hòa Dương? Tinh thần không tệ, ánh mắt khá lắm.”
Nguyễn Hòa chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.
“Giữ được đầu lạnh, gan không nhỏ, rất tốt!”
Trương Hổ nói xong liền quay người, bước lên xe đầu tiên, khí thế không ai lay chuyển được.
Ngay sau đó, Bùi Lực đóng nắp thùng hàng phía sau, quay đầu nhìn Nguyễn Hòa, giọng nói bình thản mà chắc chắn.
“Lên xe đi, ngồi với tôi.”
Nguyễn Hòa gật đầu, không do dự.
Hắn bước theo sau, lên xe bọc thép thứ hai.
Khi cánh cửa thép khép lại, tiếng kim loại chạm vào nhau vang lên nặng nề, như một cánh cổng vừa đóng lại sau lưng, đưa bọn họ vào một hành trình không biết có ngày trở về hay không.
Chiếc xe bọc thép lăn bánh, bánh xe nghiền qua từng mảnh bê tông vỡ vụn trên đường, không khí trong xe tuy im lặng nhưng căng thẳng đã lặng lẽ len lỏi giữa từng hơi thở.
Vũ Mạnh Trường liếc sang Nguyễn Hòa đang ngồi cạnh, ánh mắt thoáng dừng lại trên gương mặt có phần căng cứng của hắn.
“Căng thẳng à?” Hắn hỏi, giọng điệu bình thản như đang nói chuyện thường ngày.
Nguyễn Hòa gật đầu, không giấu giếm: “Một chút.”
Vũ Mạnh Trường khẽ cười, như thể đã quen với kiểu cảm giác này.
Hắn thò tay vào túi áo khoác, lôi ra một bao thuốc đã nhàu nát, lấy ra một điếu, xoay xoay vài vòng giữa hai ngón tay rồi đưa cho Nguyễn Hòa.
“Hút đi, thư giãn chút.”
Nguyễn Hòa lắc đầu, từ chối: “Tôi chưa từng h·út t·huốc… Nên không biết hút.”
Ngay lúc đó, Bùi Lực ở bên cạnh lên tiếng, giọng trầm thấp mà cứng rắn.
“Cứ thử đi, lúc ra ngoài kia rồi, không có nhiều thứ giúp cậu bình tĩnh lại đâu, một điếu thuốc đôi khi còn quý hơn đ·ạ·n.”
Nguyễn Hòa nhìn điếu thuốc trong tay, do dự một chút, rồi cũng đưa lên miệng.
Vũ Mạnh Trường bật lửa, ngọn lửa nhỏ lóe sáng trong bóng tối, hắt lên gương mặt hắn một ánh đỏ lặng lẽ.
Nguyễn Hòa hít vào một hơi như lời chỉ dẫn của Bùi Lực.
Chỉ một giây sau, hắn lập tức ho sặc sụa, ho đến đỏ cả mặt, như thể vừa nuốt phải cả đám khói bếp than.
Tiếng ho chưa dứt, đã nghe một tràng cười vang lên trong xe.
Bùi Lực nhướn mày cười nhạt: “Tôi bảo hút chứ có ai bảo nuốt đâu.”
Vũ Mạnh Trường thì không nhịn được nữa, đập tay lên đùi cười ngặt nghẽo.
“Ha ha! Nhìn cậu giống như vừa bị b·óp c·ổ bởi một điếu thuốc vậy.”
Nguyễn Hòa gương mặt nhăn nhó, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, đang định nói gì đó thì một giọng nói từ phía trước chen vào.
“Ê, cái thằng nhóc này… Nếu đội thêm bộ tóc giả, không ai nói chắc còn tưởng là con bé nào mới lớn lần đầu đi dã ngoại.”
Cả khoang xe lập tức nổ tung trong tiếng cười.
Một người khác còn hùa theo.
“Lần sau ra ngoài nhớ mang theo bím tóc, tụi anh kiếm cho cái váy là hợp bài luôn.”
Nguyễn Hòa liếc qua, không giận, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Hắn biết bọn họ không có ý xấu, chỉ là buông vài lời đùa bỡn để không khí bớt đi căng thẳng mà thôi.
Vũ Mạnh Trường cố nén cười, hỏi: “Cảm giác sao rồi, tay mơ.”
Nguyễn Hòa hít nhẹ một hơi, rồi đáp, giọng khàn khàn nhưng thành thật.
“Rất cay… Nhưng đúng như anh nói, cả người tôi nhẹ đi rất nhiều.”
Bùi Lực nhếch môi.
“Làm quen dần đi, ở cái thế giới này, đôi khi khói thuốc là thứ duy nhất khiến cậu cảm thấy sống sót còn ý nghĩa.”
Bùi Lực bỗng nhiên quay sang, chống khuỷu tay lên đầu gối, nhìn lướt qua từng gương mặt trên xe.
“Được rồi, để tôi giúp các cậu bớt căng thẳng một chút.”
Vừa dứt lời, cả xe lập tức yên lặng trong chớp mắt.
Có người sắc mặt biến đổi, gương mặt khó coi trông như vừa nuốt phải con ruồi.
Một người ngồi góc trái thì thầm đầy sợ hãi.
“Lại đến nữa rồi… Cứu tôi với.”
Một người khác thì lẩm bẩm: “Lần trước nghe xong, tôi còn bị ám ảnh ba ngày ba đêm đó.”
Chưa ai kịp ngăn cản, Bùi Lực đã ngồi thẳng dậy, hít một hơi sâu, rồi bắt đầu cất giọng.
“Trên đồi xanh, từng đoàn quân ta đi… Chân đạp đất, mắt sáng như sao trời…”
Âm thanh thô ráp, lệch nhịp, gằn gằn như xe tăng nổ máy.
Dù giai điệu méo mó đến mức chim cũng chẳng thèm hót theo, nhưng không hiểu sao, bên trong lại có một thứ gì đó rất chân thật, một loại nhiệt huyết giản dị mà mạnh mẽ.
Nguyễn Hòa hơi sững người.
Mặc dù chưa nghe bài hát này bao giờ, nhưng hắn rất dễ dàng nhận ra đây chính là bài hát q·uân đ·ội, thường được hát trong những lần hành quân xa hoặc trước khi ra chiến trường.
Lời ca đơn giản, mạnh mẽ, như truyền thẳng năng lượng từ lồng ngực ra bên ngoài.
Bất giác… Nguyễn Hòa nhớ đến quê nhà.
Việt Nam quê hương của hắn, có rất nhiều bài hát hay về q·uân đ·ội.
Chỉ tiếc… Hắn đã không thể quay trở về được nữa.
Tiếng cười dần dần chìm xuống, dù giọng Bùi Lực như đang muốn phá nát nhạc lý, nhưng tất cả đều im lặng lắng nghe.
Tiếng hát của hắn vẫn tiếp tục vang lên, từng câu từng chữ như thấm dần vào bầu không khí nặng nề trong chiếc xe bọc thép đang lăn bánh giữa thế giới đổ nát.
Lúc đầu chỉ có tiếng hát của hắn, chênh vênh như một kẻ cô đơn hét lên giữa cơn bão.
Nhưng rồi… Một giọng khác khẽ hòa theo.
Rồi một người nữa.
Thêm một người nữa…
Giọng ca vẫn không đều, vẫn lạc nhịp, nhưng đầy khí thế.
Cả khoang xe giờ như một đội quân nhỏ đang hát vang giữa chiến trường.