Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 25: Dị Thú

Chương 25: Dị Thú


Nguyễn Hòa chỉ đáp lại bằng một ánh nhìn bình thản, tay siết chặt khẩu s·ú·n·g như một phần cơ thể.

“Đã từng luyện qua một thời gian… Nhưng không ngờ lại có ngày phải dùng đến trong tình huống thế này.”

Vũ Mạnh Trường chỉ khẽ cười, không nói gì thêm.

Cả ba người tiếp tục tiến sâu hơn vào bên trong khu xưởng tối tăm và mục nát.

Tiếng gió rít qua những khe tường loang lổ như những tiếng thì thầm rợn người.

Sự tĩnh lặng kéo dài chỉ được vài phút thì đột ngột bị xé toạc.

“Gào!!!”

Một âm thanh ghê rợn vang lên, ngay sau đó, từ hai bên hành lang tối om.

Những cái bóng lắc lư loạng choạng đột ngột lao ra, làn da tái nhợt, đôi mắt trắng dã, miệng há rộng đầy máu và thịt rữa nát.

Hơn chục con Zombie đồng loạt nhào tới, tạo thành một biển thịt sống biết di động.

“C·hết tiệt!”

Vũ Mạnh Trường rít lên, đồng thời nghiêng người né một con Zombie đang vồ tới.

Xoẹt!

Ngay trong khoảnh khắc đó, một luồng ánh sáng lóe lên trên người Bùi Lực.

Thanh đao bản mệnh dài gần hai mét xuất hiện, ánh thép u ám như nuốt trọn ánh sáng xung quanh.

Hắn xoay người, lưỡi đao bổ ngang, chém phăng đầu một con Zombie trong tích tắc.

“Đứng sát tôi!” Bùi Lực quát lớn về phía Nguyễn Hòa.

Không chịu thua kém, Vũ Mạnh Trường lùi lại nửa bước, hai tay giơ lên, trong nháy mắt hai thanh song kích dài gần một mét rưỡi hiện ra, lưỡi sắc bén ánh lên màu bạc, bề mặt khắc đầy phù văn kỳ dị.

“Lũ khốn này đông thật đấy.”

Hắn nghiến răng, rồi tung người xoay một vòng, hai lưỡi kích như đôi cánh c·hết chóc xoáy ngang một đường, chặt đứt đầu hai con Zombie đang lao tới.

Đúng lúc Vũ Mạnh Trường vừa hạ gục xong hai con Zombie trước mặt.

Từ phía sau hắn, một cái bóng rách nát bất ngờ nhào tới với tốc độ kinh hoàng.

Đôi tay gầy guộc của nó vươn ra, móng vuốt nhọn hoắt chỉ còn cách cổ hắn chưa tới một gang tay.

Đoàng!

Tiếng s·ú·n·g vang lên chát chúa, chấn động cả gian xưởng.

Đầu con Zombie lập tức nổ tung như quả dưa bị đập vỡ, máu và óc bắn tung tóe lên tường sau.

Vũ Mạnh Trường sững người trong chốc lát, rồi quay ngoắt đầu lại.

Ánh mắt lập tức bắt gặp hình ảnh Nguyễn Hòa đang đức cách đó vài mét, tay vẫn còn giữ nguyên tư thế bóp cò, ánh mắt lạnh lùng, khẩu s·ú·n·g trên tay khẽ rung lên bởi sức giật.

Vũ Mạnh Trường nhướn mày, không nhịn được bật cười, xoay đầu sang nhìn Bùi Lực đang đứng bên cạnh, nửa đùa nửa thật.

“Ê, Bùi Lực… Tao nghĩ trình độ bắn s·ú·n·g của thằng nhóc này khéo còn ngon hơn cả mày đấy.”

Bùi Lực liếc sang Nguyễn Hòa, thấy vẻ mặt hắn vẫn trầm ổn, ánh mắt tập trung như một tay thiện xạ dày dặn kinh nghiệm.

Khóe miếng hắn nhếch lên, nhưng không nói gì, chỉ khẽ vung đao chém phăng thêm một con Zombie nữa, như lời tán thưởng im lặng.

Nguyễn Hòa không đáp lại câu đùa của Vũ Mạnh Trường, nhưng ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh, bước chân vững vàng tiến lên phía trước, khẩu s·ú·n·g theo sát tầm mắt, sẵn sàng cho phát bắn tiếp theo.

Không khí chiến đấu thoáng có chút nhẹ đi, nhưng sát khí vẫn đang nồng đậm nơi mỗi bước dẫm qua.

Xác Zombie nằm ngổn ngang dưới đất, máu đen loang lổ, đặc quánh dưới gót giày.

Không ai đếm được mình đã g·iết bao nhiêu con.

Mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng ánh mắt ba người vẫn lạnh lẽo, tỉnh táo.

Nguyễn Hòa nhanh chóng thay băng đ·ạ·n, khẩu s·ú·n·g trường vẫn nằm gọn trong tay, sẵn sàng cho bất kỳ điều gì đang chờ phía trước.

Bỗng, khi cả ba vừa rẽ vào một hành lang tối om, Bùi Lực đột nhiên giơ tay, chắn ngang đường đi của Vũ Mạnh Trường.

“Dừng lại.” Giọng hắn trầm thấp nhưng rõ ràng.

“Có gì đó đang đến.”

Cả Nguyễn Hòa và Vũ Trường Mạnh lập tức vào thế phòng thủ.

Không khí đột nhiên lạnh hơn hẳn, im lặng một cách bất thường, như thể mọi âm thanh đều bị bóp nghẹt.

Những bóng đổ trên tường lay động bất định, như đang nhảy múa theo một vũ điệu c·hết chóc.

Bất thình lình.

Xoẹt!

Một thân ảnh đen tuyền từ trong bóng tối lao v·út ra với tốc độ không tưởng, gần như xé gió mà đến.

Ầm!

Cả đất lẫn không khí đều chấn động trong khoảnh khắc.

Một con Hắc Miêu, to bằng con báo đen trưởng thành, đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ rực như máu, bộ lông bóng loáng như tẩm dầu, móng vuốt dài nhọn như lưỡi dao thép.

“Là Hắc Miêu!” Bùi Lực nghiến răng, ánh mắt trầm xuống.

Nguyễn Hòa lần đầu tiên thấy sinh vật này, tim hắn đập mạnh từng nhịp.

Không phải vì sợ, mà là vì cảm nhận được nguy hiểm thực sự.

Sinh vật này không giống đám Zombie ngu ngốc ngoài kia.

Dường như nó mới là người đang đi săn mồi… Và bọn họ lại chính là con mồi.

Bùi Lực nhíu mày, bàn tay nhanh như chớp đưa xuống bên hông định cầm lấy bộ đàm để thông báo cho những nhóm khác.

Nhưng đúng lúc đó…

Ánh mắt của con Hắc Miêu lóe sáng lên như ngọn đèn trong đêm đen, toàn thân căng cứng lại.

Nó khóa chặt ánh nhìn vào người Bùi Lực, tựa như một cơn gió đen sắp sửa nổi lên.

Vút!

Trong chớp mắt, nó lao tới như một mũi tên đen xé gió, móng vuốt nhọn hoắt kéo theo âm thanh rít gào rợn người.

Bùi Lực phản ứng gần như theo bản năng, cả người lùi nhanh về phía sau rồi xoay người né sang phải.

Móng vuốt của nó sượt qua sát cổ hắn, chỉ thiếu một tấc nữa là máu phải đổ.

“Khốn kiếp!” Bùi Lực gằn giọng, chưa kịp ổn định.

Soạt!

Từ trong bóng tối đằng sau, một thân ảnh khác vọt ra như u linh.

Một con Hắc Miêu thứ hai xuất hiện.

Nó nhào tới không tiếng động, móng vuốt hung tợn chém thẳng vào lưng Bùi Lực.

Xoẹt!

Dù đã vội nghiêng người né tránh, nhưng vẫn không kịp hoàn toàn, ba vết cào sâu hoắm xé toạc lớp áo, máu tươi phụt ra, thấm đỏ cả sườn áo hắn.

“C·hết tiệt! Hai con s·ú·c· ·v·ậ·t này quá giảo hoạt!” Vũ Mạnh Trường hét lớn, định lao tới.

Nguyễn Hòa trợn mắt nhìn, tốc độ của hai con quái vật kia hoàn toàn khác biệt.

Đau đớn chưa phải là điều tồi tệ nhất đối với Bùi Lực, hắn cúi nhìn xuống phát hiện bộ đàm bên hông đã bị móng vuốt chém trúng… Bị cào nát tan tành.

Không thể liên lạc.

Không thể cảnh báo cho nhóm còn lại.

Bùi Lực nghiến chặt răng, máu trên lưng nhỏ từng giọt xuống nền xi măng lạnh lẽo.

“Chúng ta bị tách rồi.”

Nguyễn Hòa vội bước lên đỡ lấy Bùi Lực, ánh mắt đầy lo lắng.

“Anh ổn không?”

Bùi Lực nhíu mày, nhưng vẫn cười khẩy, giọng trầm thấp đầy sát khí.

“Không sao, chỉ là v·ết t·hương nhỏ, chưa c·hết được đâu.”

Nguyễn Hòa nhìn thấy máu thấm qua lớp áo của hắn, tay đã định nâng s·ú·n·g lên, nheo mắt nhắm vào đầu con Hắc Miêu đang lượn vòng phía trước như đang trêu đùa với con mồi.

“Đừng bắn!” Bùi Lực lập tức quát khẽ.

Nguyễn Hòa giật mình, ánh mắt nhìn sang.

Bùi Lực nghiêm mặt, ánh mắt sắc lạnh.

“Đ·ạ·n thường không gây nhiều thương tích cho dị thú cấp 2 đâu, bắn nó chỉ khiến nó càng thêm điên cuồng… Rồi quay sang nhắm vào cậu.”

Nguyễn Hòa siết chặt khẩu s·ú·n·g, nhưng vẫn chưa buông tay.

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì hết!” Bùi Lực ngắt lời, máu vẫn đang rỉ xuống, hắn đưa mắt về phía bóng tối dày đặc nơi con Hắc Miêu thứ hai vừa xuất hiện, giọng khàn hẳn đi.

“Cậu chạy trước đi, mau lên!”

“Nhưng còn anh?”

“Bọn tôi không dễ c·hết vậy đâu!”

Lần này, giọng nói vang lên từ phía Vũ Mạnh Trường, hắn giơ lên song kích, đứng chắn trước mặt Nguyễn Hòa.

Hắn quay đầu lại, cười cợt nhả nhưng trong mắt đầy nghiêm túc.

“Yên tâm, lo giữ mạng mình trước đi, bọn tôi ở lại cầm chân nó.”

Nguyễn Hòa siết chặt nắm đấm, ánh mắt xoáy sâu vào bóng tối đang bao phủ lấy Hắc Miêu.

Hắn không muốn bỏ lại họ.

Nhưng không để hắn nói thêm, hai con Hắc Miêu gầm lên một tiếng, ánh mắt như hai ngọn lửa lập lòe trong đêm tối, móng vuốt lóe sáng, lưng cong lên sẵn sàng lao vào con mồi.

Chương 25: Dị Thú