Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 24: Tìm Kiếm Vật Tư

Chương 24: Tìm Kiếm Vật Tư


Không ai ra lệnh, không ai xúi giục.

Chỉ đơn giản họ hát lên từ sâu trong trái tim của mình, ban đầu là một đốm lửa nhỏ rồi dần truyền ngọn lửa ấy sang người khác, cho đến khi tất cả cùng bùng cháy.

Nguyễn Hòa lặng người.

Hắn ngẩng đầu, nhìn xung quanh.

Những con người xa lạ, thậm chí từng cảnh giác với nhau, giờ lại hát chung một bài hát, vì cùng một hy vọng.

Sống sót, và không bỏ cuộc.

Hắn khẽ mấp máy môi, ban đầu chỉ là thì thầm trong lòng, nhưng chẳng mấy chốc, hắn đã cất giọng thật nhỏ hòa theo nhịp hát của mọi người.

Một nụ cười dần nở trên môi hắn.

Không phải nụ cười gượng gạo hay dè dặt như những lần trước, mà là một nụ cười rực rỡ, ấm áp.

Như thể một tia nắng đầu tiên vừa xuyên qua màn sương u ám trong lòng hắn.

Lần đầu tiên kể từ khi đặt chân đến thế giới này, Nguyễn Hòa cảm thấy… Mình không còn cô độc.

Trái ngược hoàn toàn với bầu không khí ấm áp, vui vẻ ở đây, trong chiếc xe bọc thép còn lại, nơi Mạc Xà đang ngồi, không khí lại ngột ngạt đến mức khiến người ta khó thở.

Không ai nói gì, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Mỗi người đều giữ cho mình một khoảng cách an toàn với Mạc Xà, như thể chỉ cần vô tình đụng chạm thôi cũng có thể chọc giận con rắn độc đang cuộn mình sẵn sàng cắn xé bất cứ lúc nào.

Lúc này, tiếng hát hừng hực khí thế từ xe bên kia vọng lại qua khe cửa sổ bọc sắt.

Tuy xa xăm nhưng đủ rõ để nghe ra từng câu, từng nhịp.

Giọng ca không hề chuyên nghiệp, thậm chí còn lạc tông, nhưng mang theo một thứ gì đó khiến tim người ta rung lên.

Vì sự gắn kết, lòng quả cảm, và niềm tin sống sót trong tận thế.

Mạc Xà nhếch môi cười khinh miệt.

“Hát hò trong lúc này?” Hắn liếc qua cửa sổ, chửi rủa một câu.

“Một đám thần kinh.”

Giọng nói của hắn lạnh băng, không chút cảm xúc, nhưng lại khiến cả khoang xe như rơi vào hầm băng.

Không ai dám đáp lại, một vài người khẽ cúi đầu xuống, giả vờ kiểm tra v·ũ k·hí, chỉ mong Mạc Xà đừng để ý tới mình.

Một cơn giận âm ỉ len lỏi trong mắt hắn, không phải vì tiếng hát.

Mà vì cái cảm giác… Bị tách biệt.

Cảm giác hắn không thể kiểm soát được cái đám người đang dần đoàn kết kia.

Và hắn ghét nhất điều đó, hắn ghét sự gắn bó, ghét những kẻ biết cười, biết hát giữa tận thế.

Trong đáy mắt Mạc Xà, bóng tối như đặc quánh lại.

Hắn không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ quay mặt đi, ngón tay vô thức siết chặt chuôi dao bên hông.


Không biết đã đi được bao lâu, chỉ biết rằng bánh xe đã lăn qua không ít con đường gập ghềnh, hoang vu.

Nơi dấu vết của văn minh dường như đã bị thời gian và tận thế nuốt chửng hoàn toàn.

Cuối cùng, hai chiếc xe bọc thép nặng nề cũng dừng lại trước một khu công nghiệp bỏ hoang nằm khuất sau rặng cây và những bức tường cao phủ rêu.

Gió lạnh thổi qua không gian tĩnh mịch, mang theo mùi sắt gỉ và mục rữa.

Những tòa nhà đổ nát l·ở l·oét như những bộ xương trơ trọi giữa hoang tàn.

Biển hiệu đã rơi rụng, khung sắt hoen gỉ vặn vẹo thành hình thù méo mó.

Xa xa, một chiếc cần cẩu bị đổ nghiêng, treo lơ lửng như đang chực chờ rơi xuống bất cứ lúc nào.

Khắp nơi đều là tàn tích của một nền văn minh cũ, một thế giới từng đầy ắp người, ánh đèn, và sự sống.

Giờ đây, chỉ còn lại im lặng.

Cửa xe bọc thép bật mở, tiếng bản lề rít lên chói tai trong không gian c·hết chóc.

Từng người một bước xuống, kiểm tra lại v·ũ k·hí, trang bị.

Tất cả đều mang vẻ căng thẳng, như thể chỉ cần một âm thanh nhỏ cũng có thể khiến bầy quái vật ẩn nấp đâu đó lập tức lao ra.

Chuyến đi lần này tổng cộng có 22 người, gồm những kẻ từng sống sót qua vô số cuộc càn quét, những chiến binh dày dặn kinh nghiệm, và một gương mặt mới không giấu được sự lo lắng nhưng lại vô cùng quyết tâm.

Không ai nói gì nhiều, mỗi người đều hiểu, đây không phải là một chuyến đi dạo.

Mà là một canh bạc giữa sự sống và c·ái c·hết.

Trương Hổ bước xuống xe đầu tiên, đôi giày đinh nặng nề dẫm lên nền xi măng vang lên âm thanh trầm đục.

Hắn đảo mắt quét qua toàn đội, ánh mắt sắc lạnh và uy nghiêm như một vị tướng trận.

“Nghe đây!”

Giọng hắn vang lên trầm thấp nhưng dứt khoát, át cả tiếng gió rít qua những tòa nhà đổ nát xung quanh.

“Chúng ta sẽ hành động theo đúng kế hoạch, một người ở lại trông xe, đề phòng bất trắc.”

Hắn quay đầu nhìn về phía Bùi Lực và Vũ Mạnh Trường.

“Hai cậu phụ trách kèm theo lính mới, đừng để cậu ta c·hết lãng xẹt trong ngày đầu ra trận.”

Cả hai gật đầu, không nói gì ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Hòa.

Nguyễn Hòa khẽ gật đầu, như thể muốn nói, yên tâm hắn sẽ không trở thành gánh nặng.

Trương Hổ tiếp tục ra lệnh, lần này quay sang nhóm tinh anh nhất.

“Tôi, Mạc Xà và Mai Thế Huy sẽ tiến vào sâu hơn để thăm dò khu vực trung tâm, nơi có khả năng cất chứa rất nhiều vật tư quý giá.”

Mạc Xà cười khẩy, không nói gì, chỉ xoay nhẹ con dao trong tay như thể đang đùa giỡn với nguy hiểm.

Mai Thế Huy thì trầm mặc, chỉ gật đầu, đôi mắt sâu như giếng tối.

“Những người còn lại…” Trương Hổ xoay người, ánh mắt quét qua mười mấy người còn lại.

“Ba người tạo thành một nhóm, không tách khỏi nhau, bất kỳ tình huống nào cũng phải giữ liên lạc bằng thiết bị.”

“Nhớ kỹ!” Hắn nhấn mạnh từng chữ, giọng nói như đinh đóng cột.

“Chúng ta không phải anh hùng, mục tiêu là sống sót và mang được vật tư về, ai làm trái lệnh, tự gánh hậu quả.”

“Tất cả rõ chưa?” Trương Hổ quát lớn một tiếng, giọng vang vọng giữa không gian hoang tàn.

“Rõ!”

Tất cả đồng thanh hô lên.

Trương Hổ gật đầu, ánh mắt lướt một vòng.

“Bắt đầu chia nhóm hành động, ưu tiên hàng đầu là lương thực và thuốc men.”

Nghe vậy, từng nhóm bắt đầu tách ra, nhanh chóng vào vi trí.

Bùi Lực xoay người, ánh mắt dừng trên Nguyễn Hòa.

“Đi thôi.”

Giọng hắn vẫn bình tĩnh như thường, không nhanh không chậm, nhưng lại khiến người ta vô thức muốn nghe theo.

Nguyễn Hòa gật đầu, rồi bước theo sau Bùi Lực và Vũ Mạnh Trường.

Cả ba người lặng lẽ rời khỏi vị trí xe bọc thép, tiến về phía một khu nhà xưởng cũ kỹ cách đó vài trăm m.

Một bước đi đều vang lên tiếng lạo xạo của kính vỡ dưới chân, gió lùa qua những khe nứt, tạo thành âm thanh như tiếng rên rỉ của những hồn ma vất vưởng.

Bùi Lực bước cạnh Nguyễn Hòa, mắt không ngừng quan sát bốn phía, giọng nói tuy nhẹ nhưng đầy trấn an.

“Không cần sợ, trong số tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ anh Hổ và Mạc Xà, thì tôi với Mạnh Trường là mạnh nhất, cả hai đều là Hồn Sư cấp 2.”

Nguyễn Hòa thoáng ngẩn người, ánh mắt khẽ lộ vẻ kinh ngạc.

Không nghĩ đến hai người bọn họ đều là Hồn Sư.

Vũ Mạnh Trường chỉ tay vào khẩu s·ú·n·g trường đang đeo bên người, ánh mắt chăm chú nhìn Nguyễn Hòa.

“Biết dùng không?”

Nguyễn Hòa gật đầu không chút do dự, giọng bình thản.

“Tôi biết.”

Vũ Mạnh Trường nhướn mày, có vẻ hơi bất ngờ nhưng cũng không khỏi thêm, hắn tháo khẩu s·ú·n·g khỏi vai, đưa sang cho Nguyễn Hòa.

“Vậy cầm lấy, s·ú·n·g lục không đủ sát thương với đám quái ngoài kia, cái này mới đủ để cậu phòng thân.”

Nguyễn Hòa không nói gì, đưa tay đón lấy khẩu s·ú·n·g trường.

Trong tích tắc, hắn lật s·ú·n·g, kiểm tra ổ đ·ạ·n, lên nòng, mọi động tác trơn tru và chính xác như thể đã làm vô số lần.

Vũ Mạnh Trường hơi sững lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười.

“Ồ, không tệ, trông cậu hiền hiền thế mà cũng có nghề phết.”

Chương 24: Tìm Kiếm Vật Tư