Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hắc Bạch Chi Đạo
Unknown
Chương 27: Cây Bút Lông
Hắn ngẩng đầu lên, cánh tay giơ lên.
Mực từ đầu bút dâng lên lần nữa, chữ Thủy nhanh chóng được viết ra, năng lượng tỏa ra mát lạnh, dập dờn như sóng nước.
Nhưng hắn không dừng lại, bàn tay tiếp tục chuyển động, bút lông lướt thành một nét vòng cung uyển chuyển, rồi từng nét tiếp theo như giam giữ linh lực lại.
“Thủy Ngục!”
Hai chữ nối liền nhau trong không trung, ánh sáng lập tức bừng lên, khí tức lạnh lẽo bao trùm không gian.
Một vòng linh văn hiện ra giữa không trung, xoay tròn, rồi bỗng sụp xuống như một cái lồng khổng lồ bằng nước, chụp thẳng lên một con Hắc Miêu.
Nó gào thét, thân thể bị nhốt giữa dòng nước dày đặc xoáy cuốn.
Bốn chân vồ loạn, nhưng càng giãy càng bị dòng xoáy cuốn mạnh hơn, cơ thể bắt đầu mất thăng bằng.
Bùi Lực cùng Vũ Mạnh Trường đều quay đầu nhìn, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc.
Vũ Mạnh Trường suýt nữa chửi thề, không ngờ tên nhóc này có thể làm được như vậy.
Nguyễn Hòa thở gấp, linh lực tiêu hao khiến đầu óc hơi choáng váng, nhưng hắn vẫn nói rõ từng chữ, ánh mắt đầy kiên quyết.
“Hai anh mau chóng g·iết nó!”
Không đợi hắn nói hết, Bùi Lực đã lao tới, một tay siết đao, linh lực bộc phát, lưỡi đao dày đặc sát khí như muốn xé rách cả không gian.
“C·hết đi!”
Vũ Mạnh Trường cũng không chậm, hai tay xoay song kích, từng kích giống như tia điện bổ xuống cùng lúc với đao của Bùi Lực.
Ầm!
Lồng giam nước nổ tung thành hàng ngàn giọt lấp lánh như mưa băng, xen lẫn là tiếng gào rít đầy đau đớn của con Hắc Miêu b·ị c·hém vụn thành từng mảnh.
Máu đen bắn tung tóe, cơ thể nó gục xuống không còn nhúc nhích.
Không khí ngưng đọng trong một giây.
Con Hắc Miêu còn lại chứng kiến đồng loại bị g·iết c·hết, trong mắt hiện lên tia sợ hãi hiếm thấy.
Nó phát ra một tiếng gào trầm khàn, rồi quay phắt đầu, móng vuốt cào mạnh xuống đất định phóng thân bỏ chạy.
“Nó muốn trốn!” Vũ Mạnh Trường hét lên.
Chiếc bút lông trong tay Nguyễn Hòa lần nữa vung lên giữa không trung, từng nét bút trầm ổn, linh lực chuyển động theo ý niệm trong đầu hắn, vẽ thành hai chữ.
“Thủy Xích!”
Tức khắc, mặt đất như rung lên, từ hư không hiện ra những sợi xích bằng nước, trong suốt nhưng chắc chắn như sắt thép, lao v·út về phía con Hắc Miêu đang bỏ trốn.
Xoẹt!
Hai chân sau của Hắc Miêu lập tức bị xích nước quấn chặt, sức mạnh của nó khiến cho Hắc Miêu khựng lại giữa không trung, rít lên điên cuồng nhưng không thể vùng vẫy.
Nguyễn Hòa vẩy mạnh cây bút về phía sau, ánh mắt lạnh lùng như băng.
“Trở về!”
Những sợi xích nước như có trí tuệ, giật mạnh kéo lê thân hình con Hắc Miêu về phía Nguyễn Hòa.
Móng vuốt nó cào xé mặt đất, tạo nên những đường rạch sâu hoắm nhưng vẫn không thể thoát nổi.
Ngay lúc đó, Bùi Lực và Vũ Mạnh Trường đã chờ sẵn.
“Tới lượt chúng ta.” Bùi Lực hô lên.
Lưỡi đao vung lên như ánh chớp, cùng lúc hai lưỡi kích đâm xuyên.
Ba đòn phối hợp chuẩn xác đến từng khắc, chém ngang, đâm xuyên, bổ xuống, trực tiếp kết liễu con Hắc Miêu cuối cùng.
Nó gào lên một tiếng xé họng rồi gục ngã, máu đen bắn tung tóe, nhuộm ướt cả mặt đất loang lổ.
Tiếng gầm rú tắt lịm, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề vang lên giữa không gian u ám.
Bùi Lực và Vũ Mạnh Trường đứng bất động, cả hai vẫn chưa hoàn hồn.
Ánh mắt luân phiên nhìn về cây bút lông còn đang tỏa ra ánh lam nhạt trong tay Nguyễn Hòa, rồi lại lặng lẽ dừng trên gương mặt trầm tư của hắn.
Bọn họ không ai có thể ngờ rằng Nguyễn Hòa lại có thực lực đáng sợ như vậy.
Vũ Mạnh Trường phá tan bầu không khí ngỡ ngàng bằng một cái vỗ nhẹ sau lưng Nguyễn Hòa, cười cợt nhưng âm thanh mang theo sự tán thưởng thật lòng.
“Thằng nhóc này… Giấu kỹ thật đấy, suýt chút nữa tụi anh còn tưởng cậu chỉ biết chạy.”
Nguyễn Hòa thoáng lúng túng, ánh mắt lảng đi nơi khác, chẳng biết nên giải thích từ đâu.
Bản thân của hắn cũng mới biết được một phần năng lực của cây bút lông.
Nói ra chỉ e lại khiến người khác càng thêm khó tin.
“Tôi cũng không rõ nữa, nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện này.”
Hắn nhanh chóng chuyển chủ đề, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Bùi Lực.
“Vết thương của anh ấy khá sâu, cần phải sơ cứu ngay.”
Vũ Mạnh Trường lúc này mới chú ý đến vết cào trên người Bùi Lực.
Máu vẫn còn đang rỉ ra, thấm ướt một bên áo.
Không nói thêm lời, hắn nhanh chóng bước tới đỡ lấy Bùi Lực, giọng nói cũng trở nên trầm lắng.
“Đi thôi, không nên ở đây lâu.”
Nguyễn Hòa khẽ gật đầu.
Cây bút lông trong tay khẽ run lên một nhịp rồi hóa thành một luồng sáng mờ, nhanh chóng tan biến trong không khí như chưa từng tồn tại.
Cả ba người không chần chừ, lập tức rời khỏi kho hàng.
Máu đen khô bám trên áo, bụi đất phủ kín vai, bước chân nặng trĩu như thể mỗi bước đều giẫm lên bóng dáng của c·ái c·hết vừa kề sát bên tai.
Bên ngoài, một số nhóm đã quay lại, đang khẩn trương chuyển từng thùng vật tư lên hai chiếc xe bọc thép.
Âm thanh v·a c·hạm của kim loại, tiếng giày giẫm lên đất đá vang lên không ngớt, nhưng ngay khi trông thấy ba người, bầu không khí như bị bóp nghẹt lại.
Một dáng người gầy gò chạy vội tới, Hoàng Dư Cảnh gương mặt trắng bệch như bị dọa cho hồn lìa khỏi xác.
Hắn buông rơi khẩu s·ú·n·g đang lau dở, miệng không kịp thở hỏi dồn.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao anh Lực lại b·ị t·hương?”
Vũ Mạnh Trường thở dài, giọng nói khàn đục nhưng vang lên như tiếng sét ngang tai mọi người.
“Bọn tôi gặp Hắc Miêu, hai con.”
Câu nói ấy rơi xuống như một tảng đá đập vào mặt hồ phẳng lặng.
Mọi người gần đó lập tức khựng lại, ánh mắt sững sờ đồng loạt nhìn về phía ba người.
Một thành viên đang vác thùng vật tư suýt chút nữa đánh rơi cả thùng, hoảng hốt thốt lên.
“Hắc Miêu? Là dị thú cấp hai?”
“Không sai.”
Vũ Mạnh Trường trả lời, giọng trầm đến mức như vọng lên từ lòng đất.
“Một con lao thẳng từ phía trước, một con ẩn mình từ phía sau, cách t·ấn c·ông có tổ chức, giống như có trí tuệ.”
“Khốn kiếp!” Một người khác nghiến răng, tay siết chặt khẩu s·ú·n·g theo bản năng.
“Nếu lúc đó là bọn tôi… Có khi đã không sống nổi mà quay về.”
Hoàng Dư Cảnh nuốt nước bọt, rồi như sực tỉnh, quay đầu hét lớn.
“Hòm thuốc đâu rồi? Mang tới đây! Băng gạc, cồn sát trùng, thuốc cầm máu, nhanh lên!”
Vài người lập tức vội vã chạy đi.
Vũ Mạnh Trường liền dìu Bùi Lực bước đến khu vực sơ cứu, máu thấm ướt cả vạt áo bên trái, từng giọt nhỏ xuống mặt đất.
Nguyễn Hòa lặng lẽ lùi lại một bước, tránh khỏi ánh mắt đổ dồn từ bốn phía.
Hắn không muốn đứng ở trung tâm của mọi sự chú ý, không muốn bị nhìn như một kẻ khác thường.
Trên mặt vẫn bày ra dáng vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại cuộn trào như sóng ngầm dưới đáy vực sâu.
Cảm giác ấy… Vẫn còn vẹn nguyên trong lồng ngực.
Áp lực khi đối diện với dị thú, nỗi sợ khi nhìn thấy đồng đội b·ị t·hương, sự bất lực khi cảm thấy bản thân yếu kém.
Tất cả như những móng vuốt vô hình cào xé tâm trí hắn.
Cũng là lần đầu tiên khi đến thế giới này, Nguyễn Hòa cảm thấy bản thân không còn bị động.
Gió thổi qua, mang theo mùi máu tanh thoảng trong không khí.
Tiếng người huyên náo lại vang lên từ phía sau lưng, nhưng hắn vẫn đứng bất động, ánh mắt trầm ngâm nhìn về phương xa.
Lúc này, trong lòng Nguyễn Hòa đã không còn cảm thấy sợ hãi.
Mà là một sự khát khao âm ỉ đang dần nhen nhóm, khát khao được hiểu rõ chính mình, được bước ra khỏi cái bóng vô hình của số phận.
Dù là Hồn Sư, hay là một người bình thường, từ này về sau, hắn muốn được lựa chọn con đường của riêng mình.