Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 28: Phản Bội

Chương 28: Phản Bội


Đúng lúc này, một trận thanh âm huyên náo từ phía xa truyền đến.

“Ê, cậu ta là người mới đúng không? Sao không b·ị t·hương gì hết?”

“Nghe nói là cậu ta cứu bọn họ, cũng là Hồn Sư đấy!”

“Cái gì? Cậu ta cũng là Hồn Sư à?”

“Không những vậy, còn có năng lực hiếm thấy, nghe nói còn có thể điều khiển nước…”

Bầu không khí chợt xôn xao, ánh mắt mọi người lần lượt đổ dồn về phía Nguyễn Hòa.

Một bàn tay bỗng chạm nhẹ lên vai Nguyễn Hòa.

Hắn quay đầu lại.

Là Bùi Lực.

Dù sắc mặt tái nhợt vì mất máu, môi khô nứt vì kiệt sức, nhưng người đàn ông ấy vẫn cố nở một nụ cười, nhẹ như gió chiều.

“Đừng nghĩ nhiều quá.”

Giọng hắn khàn khàn, nhưng vững vàng: “Cậu đã cứu mạng tụi tôi, như thế là đủ rồi.”

Nguyễn Hòa khựng người, cười nhạt.

Lời nói đơn giản ấy, lại như một thứ gió mát lùa qua ngực, làm dịu đi bao dằn vặt trong lòng hắn.

Hắn nhẹ giọng hỏi: “Vết thương của anh, ổn chứ?”

Bùi Lực khẽ lắc đầu, vẫn giữ nguyên nụ cười như thể chẳng hề có gì đáng ngại.

“Chỉ là v·ết t·hương nhỏ thôi, tôi chịu được.”

Chưa kịp nói thêm lời nào, phía sau vang lên tiếng bước chân.

Vũ Mạnh Trường cùng Hoàng Dư Cảnh đang đi tới.

Vũ Mạnh Trường vẫn còn vắt khăn băng tạm v·ết t·hương cho Bùi Lực, mồ hôi lấm tấm trên trán, còn Hoàng Dư Cảnh thì lộ rõ vẻ lo lắng, ánh mắt không ngừng liếc nhìn xung quanh, như đang tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nào đó.

Bùi Lực khẽ nghiêng đầu, ánh mắt trầm xuống một thoáng.

“Có tin gì về đại ca chưa?” Hắn hỏi.

Hoàng Dư Cảnh thoáng chần chừ, rồi khẽ lắc đầu, giọng trầm thấp.

“Không có, giống như bọn anh… Tôi cũng không thể liên lạc được với anh Hổ.”

Hắn thở dài, ánh mắt lộ rõ bất an.

“Ngay cả bộ đàm dự phòng anh ấy cũng không phản hồi… Cứ như, đã biến mất khỏi tần số.”

Cả nhóm lặng đi.

Không khí vốn đã nặng nề, lúc này càng căng thẳng vì tin tức về Trương Hổ, Bùi Lực đột nhiên lên tiếng, giọng nói như đang nghiền ngẫm điều gì đó.

“Mạnh Trường, mày không cảm thấy có gì đó… Lạ lắm sao?”

Vũ Mạnh Trường nhíu mày, nhìn sang Bùi Lực: “Ý mày là gì?”

Bùi Lực khẽ nhắm mắt, hít một hơi sâu như muốn xác nhận lại cảm giác trong lòng, rồi mới chậm rãi nói.

“Chúng ta đi sâu vào khu vực nguy hiểm, vậy mà ngoài Zombie cùng hai con Hắc Miêu ra, thì cả quãng đường gần như không gặp gì mấy.”

Vũ Mạnh Trường nghe vậy cũng dừng lại suy nghĩ, lông mày ngày càng cau chặt.

Không đợi hắn đáp lại, Hoàng Dư Cảnh đã chen lời, gương mặt giấu không được vẻ kinh sợ.

“…Phải rồi, ngoại trừ mấy con dị thú cấp 1 lang thang lẻ tẻ, rõ ràng là quá yên tĩnh so với báo cáo ban đầu. Nơi này từng được cảnh báo có hoạt động mạnh của dị thú cấp cao mà.”

“Chính xác.” Bùi Lực gật đầu, giọng càng thêm nặng nề.

“Một khu vực từng có mật độ dị thú dày đặc mà nay lại gần như trống rỗng… Chỉ có hai khả năng.”

Ánh mắt của hắn quét qua những người xung quanh, cuối cùng dừng lại ở Nguyễn Hòa.

“Một là dị thú đã di chuyển khỏi đây vì lý do nào đó, hai… Là có thứ còn nguy hiểm hơn cả Hắc Miêu đã xuất hiện, khiến bọn chúng hoặc là phải rút lui, hoặc bị g·iết sạch.”

Không khí lập tức trở nên ngột ngạt.

Gió lùa qua hành lang trống rỗng, mang theo tiếng lạch cạch của một cánh cửa sắt cũ chưa đóng, như tiếng kim loại cọ vào lòng người.

Nguyễn Hòa cảm thấy sống lưng khẽ lạnh, theo bản năng siết chặt tay vào cây bút lông đã ẩn giấu.

Vũ Mạnh Trường thấp giọng nói.

“Nếu là khả năng thứ hai… Thì đại ca có thể đã gặp nguy hiểm.”

Bùi Lực khẽ gật đầu.

Không ai nói ra, nhưng ánh mắt tất cả đều lặng lẽ nhìn về khu nhà đổ nát nơi Trương Hổ đã tiến vào.

Ở đó, im lặng đến rợn người.

Cả nhóm vừa mới ngồi xuống chuẩn bị bàn bạc kế hoạch tìm kiếm Trương Hổ thì từ phía xa, tiếng bước chân loạng choạng vang lên, một bóng người đang lao về phía họ như bị ma đuổi.

Người đó toàn thân đầy máu, sắc mặt tái mét, hơi thở hỗn loạn, quần áo rách tươm, trên vai còn kéo theo một v·ết t·hương rướm máu chưa kịp khô.

Vừa thấy rõ gương mặt hắn, Bùi Lực lập tức đứng bật dậy.

“Châu Khải Cường! Chuyện gì xảy ra? Anh Hổ đâu?”

Người đàn ông kia nhào tới, ngã quỵ trước mặt họ, hai tay chống xuống đất như vừa dốc toàn lực chạy trốn.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt đầy kinh hoàng.

“Mạc… Mạc Xà! Hắn phản bội rồi!”

Lời vừa dứt, cả không gian như sụp xuống một khắc, những người đứng quanh đó đều sững sờ, ánh mắt chấn động.

“Cái gì?” Vũ Mạnh Trường quát lên, không tin nổi vào tai mình.

Châu Khải Cường nuốt nước bọt, giọng nói run rẩy mà cấp bách.

“Tôi tận mắt thấy hắn! Hắn phát hiện ra một con dị thú cấp cao trong tàn tích có thể là dị thú cấp 3. Nhưng hắn không báo cáo với ai cả, chỉ âm thầm dẫn đường… rồi… rồi…”

Hắn nuốt nghẹn một tiếng, hai bàn tay nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay rướm máu.

“Hắn cố ý dụ dị thú về phía anh Hổ! Lợi dụng lúc anh ấy đang chiến đấu, hắn… hắn đâm một dao từ sau lưng, rồi bỏ chạy. Tôi… tôi thấy rõ ràng! Máu nhuộm cả người anh Hổ…”

Không khí đông đặc lại, như có thứ gì bóp nghẹt lấy cổ họng từng người.

Hoàng Dư Cảnh đứng c·hết lặng, tim đập mạnh từng nhịp trong lồng ngực.

Bùi Lực mặt không còn chút huyết sắc, cả người khẽ run lên, giọng khàn đặc.

“Không thể nào…”

Hoàng Dư Cảnh thì thầm như mất hồn.

“Mạc Xà, hắn thật sự dám ra tay với anh Hổ?”

Trong thoáng chốc, lửa giận như t·hiêu r·ụi mọi do dự.

Gương mặt ai nấy đều trầm xuống như chì, sát khí bốc lên mơ hồ giữa không khí đầy mùi máu và bụi đất.

Nguyễn Hòa chậm rãi siết chặt tay thành nắm đấm, cây bút lông trong tâm trí khẽ rung động, như đồng cảm với cơn giận âm ỉ của hắn.

Bùi Lực nắm chặt cánh tay Vũ Mạnh Trường.

“Chúng ta phải đi ngay! Dù có là hổ dữ hay yêu quái, chỉ cần anh ấy còn sống, tôi nhất định phải tìm được.”

ẦM!!!

Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, âm thanh rung chuyển trời đất, như thể toàn bộ không gian vừa bị xé toạc.

Mặt đất chấn động dữ dội, bụi đất bay mù mịt, vài người trong nhóm suýt ngã nhào, tiếng hét hoảng loạn vang lên khắp nơi.

Sắc mặt Bùi Lực lập tức biến đổi.

“Có người kích n·ổ b·om!”

Hắn gần như không suy nghĩ, lập tức xoay người lao về hướng phát ra âm thanh, bước chân dù khập khiễng vì v·ết t·hương nhưng vẫn kiên quyết như bão táp.

“Đi!” Vũ Mạnh Trường quát lên một tiếng, vội vàng bá·m s·át phía sau.

Nguyễn Hòa không chần chừ, cây bút lông đã hiện lên trong tay, ánh mắt sắc lạnh như sắt thép.

Khói đen và bụi mù che lấp cả bầu trời, từng mảnh sắt thép văng ra từ nơi p·hát n·ổ, lẫn trong tiếng gào thét và âm thanh báo động vang vọng không ngừng.

Đằng xa, ánh lửa còn đang rực cháy giữa những mảnh vụn vỡ, một phần bức tường của khu nhà cũ đã sập xuống, khói cuộn bốc lên như một cơn lốc dữ dội.


“Mau cứu lấy anh Hổ!”

“Kéo anh ấy ra ngoài! Nhanh lên!”

Tiếng người hô hoán vang dội giữa biển lửa và khói bụi, át cả tiếng rền vang từ mặt đất đang rung chuyển liên hồi.

Một nhóm người vội vã lao về phía đ·ống đ·ổ n·át, nơi Trương Hổ bị vùi lấp một phần thân thể, máu đỏ loang lổ hòa lẫn với bụi đất, ánh mắt vẫn còn kiên định như muốn chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

“Dùng băng gạt! Có ai mang băng gạt không?”

“Anh ấy còn sống! Mau lên!”

Bên kia, một nhóm khác đang điên cuồng nã đ·ạ·n vào một con dị thú cấp 3, kẻ đã khiến cả đội rơi vào cảnh t·hảm s·át này.

Chương 28: Phản Bội