Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hắc Bạch Chi Đạo
Unknown
Chương 30: Khai Phá
“Lên!”
Bùi Lực gầm lên dẫn đầu, ba người còn lại lập tức theo sau.
Không ai lùi bước.
Chỉ còn một con đường sống sót, hoặc c·hết cùng nhau!
Ngay khi bước vào thế trận, Trương Hổ đột ngột siết chặt nắm tay, một luồng sáng đỏ như máu bùng lên trong lòng bàn tay hắn.
Trong tích tắc, một cây búa khổng lồ với phần đầu vuông vức, khắc đầy phù văn như rồng cuộn, hiện ra trong tay hắn.
Chỉ một động tác xoay cổ tay, mặt đất dưới chân hắn liền nứt ra, khí thế như núi lở, đất rung.
“Chỉ cần tôi còn sống…” Trương Hổ nghiến răng, tay siết chặt cây búa.
“Chỉ cần còn thở, tôi có thể bổ c·hết nó!”
Thiết Hùng gầm lên, tiếng gào rền như tiếng trống địa ngục.
Tứ chi to lớn đạp xuống mặt đất, dồn sức lao tới như một cơn bão thép.
Cặp vuốt sắc đen mang theo trọng lượng hàng tấn, chỉ một cú vồ xuống cũng đủ nghiền nát cả một chiếc xe tải.
“Phân tán ra!” Trương Hổ hét lớn.
Vũ Mạnh Trường lướt về bên phải, hai thanh song kích phát ra ánh sáng lấp loáng, cơ thể hắn linh hoạt như báo săn, chớp mắt đã cắt một đường ngang bụng Thiết Hùng, dù chỉ để lại vết xước nhưng đủ khiến nó chú ý.
Nguyễn Hòa ở phía sau, cây bút lông bay lượn giữa không trung, tay hắn vẽ ra hai chữ Thủy Kích.
Hai cột nước như thương long phá không, phi thẳng vào mắt Thiết Hùng, khiến nó khựng lại trong giây lát.
“Tiến công!”
Trương Hổ hét lên, giơ cao cây búa, mặt đất dưới chân hắn nứt toạc vì sức nặng.
Với toàn bộ sức lực còn lại, hắn lao lên như một con mãnh hổ, cây búa vẽ thành một vòng cung khổng lồ, nện thẳng vào đầu Thiết Hùng.
Một tiếng ầm long trời lở đất vang lên, bụi mù bốc cao cả chục mét.
Cả người Thiết Hùng lùi về sau ba bước, mặt đất lõm xuống thành hố sâu.
Con dị thú gầm lên điên cuồng, hai mắt đỏ rực hơn bao giờ hết, hiển nhiên đòn vừa rồi đã triệt để làm nó tức giận.
“Còn có thể b·ị t·hương…” Bùi Lực nghiến răng.
“Vậy thì có thể g·iết!”
Bốn người, một lần nữa, siết chặt v·ũ k·hí trong tay không lùi bước.
Thiết Hùng đột nhiên bật thẳng, cặp vuốt mang theo gió rít tàn nhẫn quét ngang, buộc Trương Hổ phải dùng búa đỡ lấy.
Tiếng kim loại v·a c·hạm vang lên chói tai, Trương Hổ b·ị đ·ánh văng ra xa ba mét, cả người lăn vài vòng trên mặt đất, nhưng vẫn nghiến răng đứng dậy.
“Khốn nạn! Cái con này… Da dày hơn cả xe tăng!”
Bùi Lực lúc này đã bọc hậu phía sau, thanh đao bản mệnh rực sáng ánh lửa, thân hình hắn như lướt trên gió, tung một đòn Liệt Diễm Trảm chém mạnh vào phần hông Thiết Hùng.
Gràooo!
Máu bắn ra, nhưng chỉ là một vệt nhỏ.
Lớp giáp sừng sần trên thân con dị thú vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có vài vết rạn nhỏ như bị nung đỏ.
“Không ổn…” Bùi Lực lùi lại, mồ hôi rịn ra đầy trán.
“Nó không chỉ mạnh, mà còn có khả năng kháng lửa…”
Ở phía bên kia, Vũ Mạnh Trường lách qua từng đòn quét của con Thiết Hùng, song kích xoay tròn như bánh xe ánh sáng.
Hắn tung ra một loạt đòn liên hoàn, nhắm vào khớp chân Thiết Hùng, muốn làm nó khuỵu xuống.
Từng nhát kích sắc bén đều đánh trúng, nhưng Thiết Hùng chỉ hơi loạng choạng, sức chống chịu quá khủng kh·iếp!
“Hòa Dương! Có thể kiềm chế nó không?” Bùi Lực gào lên giữa tiếng hỗn loạn.
Nguyễn Hòa đứng từ xa, tay run run cầm cây bút lông, lông tóc bết mồ hôi, nhưng ánh mắt lại ngưng đọng, lạnh lùng đến lạ thường.
“Được, nhưng cần thời gian vẽ!”
Nói xong, hắn giơ bút lên không trung, nét mực xanh hiện ra từng chút một.
Một phù trận bằng nước dần hình thành, xoáy tròn như dòng chảy cổ ngữ.
Thiết Hùng cảm nhận được nguy cơ, hai mắt bỗng đỏ rực như bị thiêu đốt, nó rống lên, lao thẳng về phía Nguyễn Hòa!
“Không để nó qua!”
Vũ Mạnh Trường hét lớn, cùng Bùi Lực và Trương Hổ lao tới chắn đường, búa, đao, kích cùng lúc đánh xuống từ ba hướng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Lần đầu tiên, Thiết Hùng lùi lại một bước dài, ngực nó bắt đầu trào máu!
Ngay khoảnh khắc đó.
“Thủy Trận, đi!”
Nguyễn Hòa hoàn tất chữ cuối cùng, một luồng sóng nước từ dưới đất bùng nổ, trói chặt chân Thiết Hùng, khiến nó tạm thời đứng yên!
“Cơ hội tới!” Trương Hổ hét lớn, búa giơ cao, tụ linh lực đến mức tối đa ánh sáng đỏ trên cây búa tựa như dung nham bừng cháy!
“Phá Thiên Trảm!!!”
Một cú bổ như sấm sét, hào quang đỏ xé toạc bầu trời, trực tiếp giáng vào giữa trán Thiết Hùng!
Trận chiến như muốn xé nát cả bầu trời, tiếng gầm của Thiết Hùng hòa lẫn với tiếng v·a c·hạm của kim loại, mặc dù b·ị t·hương không nhẹ nhưng từng cú đập của nó làm cả mặt đất rung chuyển, bụi mù cuộn lên như cơn bão.
Điên cuồng hướng về Trương Hổ, trong mắt sát khí hiện lên rõ rệt, cho dù có c·hết nó cũng phải mang theo tên nhân loại c·hết tiệt này.
Nguyễn Hòa đứng giữa hỗn loạn, mồ hôi đầm đìa, hơi thở gấp gáp.
Mắt thấy ba người họ sắp không chống đỡ nổi, bàn tay cầm bút đã run lên từng hồi, nhưng hắn không cho phép mình gục ngã.
Hắn ngẩng lên, ánh mắt dừng lại trên nửa hình âm còn lại khắc trên thân bút, vẫn là nửa mảnh Thái Cực chưa hoàn chỉnh.
Thuỷ… là phần âm, vậy Kim… cũng vậy.
Trong lòng như có tiếng sấm nổ tung.
Nếu hắn có thể khống chế Thuỷ, thì Kim cũng là một phần trong hắn.
“Thế thì thử xem!”
Hắn siết chặt bút, đôi mắt ánh lên tia sáng kỳ dị, giơ tay viết hai chữ trong hư không từng nét bút như lưỡi kiếm ngưng đọng, sắc bén đến cực độ.
“Kim Thuỷ!”
Không khí đột nhiên đông đặc.
Ngay khi hai chữ cuối cùng hoàn tất, một luồng năng lượng khổng lồ ầm ầm bộc phát từ phía Nguyễn Hoà.
Từ mặt đất dâng lên một cột nước xoáy cao hơn chục mét, bao trùm lấy Thiết Hùng như một cơn hồng thuỷ.
Nhưng lần này, bên trong cột nước hàng ngàn lưỡi dao bạc mỏng như sợi tóc hiện ra, xoay tròn với tốc độ chóng mặt, lấp lánh như sao băng giữa màn đêm.
“Cái gì vậy?” Vũ Mạnh Trường kinh hãi.
“Nước… lại có thể bén như dao!”
Bùi Lực nheo mắt nhìn, trong cột xoáy nước ấy, Thiết Hùng gào rú, thân hình khổng lồ bị nhấn chìm và xé rách từng mảng giáp thịt, máu đen tuôn như suối.
“Kim, thuỷ… Đây không phải năng lực bình thường…” Trương Hổ nghiến răng, nén nhịn cơn đau từ v·ết t·hương truyền tới, vẻ mặt phức tạp: “Là dạng dung hợp… Cực kỳ hiếm gặp!”
Ầm!
Một t·iếng n·ổ long trời lở đất vang lên, cột nước vỡ tung, Thiết Hùng bị hất bay lên không trung, toàn thân nhuộm máu, những mảnh giáp cứng rơi lả tả.
Nguyễn Hòa ngã khuỵu, gối chân bên phải chạm đất, mặt trắng bệch nhưng ánh mắt lại vô cùng tỉnh táo.
“Chưa xong…”
“Không thể để nó sống sót!”
Hắn hít sâu một hơi, cây bút lông vung lên lần nữa, từng nét mạnh mẽ, sắc bén như dao khắc vào hư không.
“Kim!”
Một chữ đầu tiên, không khí như bị xé rách, vang lên tiếng kim loại réo rắt, chói tai.
Mặt đất bắt đầu rung lên từng hồi, sắt thép khắp nơi, từ những khung xe vỡ, cột trụ rỉ sét, thậm chí cả những viên đ·ạ·n chưa nổ lập tức bay lên không trung.
“Thiên!”
Chữ thứ hai hiện ra, từng mảnh kim loại rung động như có sinh mệnh, xếp thành hình vòng xoáy khổng lồ trên bầu trời, ánh sáng phản chiếu từ mặt sắt vỡ tạo nên một bầu trời bằng thép, rực rỡ và lạnh lùng như lưỡi dao của thần c·hết.
“Nộ!!!”
Nguyễn Hòa rống lên một tiếng, chữ cuối cùng vừa viết xong, một luồng khí tức khổng lồ từ người hắn bùng phát, như bức tường gió thổi tung bụi mù bốn phía.
Ngay khoảnh khắc ấy, hàng ngàn mảnh kim loại xoáy tròn trên cao bỗng khựng lại rồi đột ngột lao xuống, như thác lũ sắt thép từ thiên không đổ ập xuống thân thể khổng lồ của Thiết Hùng.
Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên không dứt.