Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 29: Nguy Cấp

Chương 29: Nguy Cấp


Giọng Mai Thế Hân khàn đục như người vừa mới thoát khỏi một cơn ác mộng.

“Hắn không tin dị thú tự nhiên lại xuất hiện gần trạm cung cấp.”

Mạc Xà bật cười khẽ, tiếng cười sắc như dao cạo lướt qua da thịt.

“Hắn nghi, nhưng hắn không đủ tàn nhẫn để tin tao là kẻ phản bội.”

“Anh chắc không?”

“Chắc!” Mạc Xà quay đầu lại, ánh mắt hắn như phủ một lớp băng mỏng, sáng lạnh lẽo và trống rỗng.

“Trương Hổ là kiểu người sống bằng niềm tin và tình nghĩa, một thứ rẻ mạt trong thế giới này, trung thành, anh em, lý tưởng…”

Hắn nhếch mép, rít lên một câu đầy mỉa mai.

“Chỉ cần cho hắn một lý do để tin, hắn sẽ tự cởi giáp dâng cổ cho kẻ g·iết mình.”

Mai Thế Hân không đáp, chỉ cúi đầu nhìn bản đồ như đang nuốt trọn từng câu chữ hắn nói.

Mạc Xà tiến đến bàn, rút ra một bản vẽ thiết kế sờn góc.

“Chỗ này, tầng hầm sau kho đ·ạ·n cũ, tao đã giấu thuốc nổ ngay dưới lớp xi măng, đúng vị trí Trương Hổ sẽ đứng khi nhận hàng.”

Hắn xoay người, ánh mắt lóe lên như đốm lửa trong màn đêm.

“Chỉ cần hắn đặt chân vào đó…”

“Bùm.”

“Mọi thứ sẽ nổ tung, đ·ạ·n bay, tiếng người la hét, bọn chúng chẳng còn tâm trí đâu mà nghi ngờ.”

Mai Thế Hân liếc nhìn hắn, hỏi.

“Còn dị thú? Không ai kiểm soát nó.”

“Không cần.” Mạc Xà nhấn mạnh, gằn từng chữ.

“Chỉ việc thả nó ra, như thả c·h·ó vào đàn gà.”

“Bọn chúng sẽ tự lo đối phó với tai họa. Còn tao và mày…”

Hắn cầm khẩu s·ú·n·g ngắm, xoay nhẹ, ánh mắt say mê như một nghệ nhân đang ngắm tác phẩm hoàn hảo.

“Chỉ việc kết thúc vở diễn bằng một phát đ·ạ·n giữa tim Trương Hổ.”

Im lặng bao trùm căn phòng.

Gió bên ngoài lại rít lên, dài hơn, sâu hơn, như tiếng ai đó đang khóc thầm trong hư vô.

Mai Thế Hân đóng bản đồ lại, giọng trầm.

“Còn những người khác?”

Mạc Xà nhún vai, cười khẽ.

“Ai sống thì sống, ai c·hết thì… càng tốt.”

Hắn nhấc khẩu s·ú·n·g lên, nhắm vu vơ về phía bóng tối.

“Nhiều máu đổ, thì vết dấu của tao sẽ chẳng còn ai phân biệt.”


“Mau cứu lấy anh Hổ!”

“Kéo anh ấy ra ngoài! Nhanh lên!”

Tiếng người hô hoán vang dội giữa biển lửa và khói bụi, át cả tiếng rền vang từ mặt đất đang rung chuyển liên hồi.

Một nhóm người vội vã lao về phía đ·ống đ·ổ n·át, nơi Trương Hổ bị vùi lấp một phần thân thể, máu đỏ loang lổ hòa lẫn với bụi đất, ánh mắt vẫn còn kiên định như muốn chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

“Dùng băng gạt! Có ai mang băng gạt không?”

“Anh ấy còn sống! Mau lên!”

Bên kia, một nhóm khác đang điên cuồng nã đ·ạ·n vào một con dị thú cấp 3, kẻ đã khiến cả đội rơi vào cảnh t·hảm s·át này.

Nó to lớn như một chiếc xe tải, lớp lông dày sậm đen phủ đầy những vết sẹo, là minh chứng cho vô số trận chiến sống còn.

Mỗi bước đi nện xuống như một chiếc búa chiến khổng lồ đập nát nền đất, tạo thành từng hố nhỏ lõm sâu.

Đôi mắt đỏ ngầu, lóe lên thứ ánh sáng dữ tợn như máu lửa.

Chiếc mõm dài nhếch lên để lộ hàm răng lởm chởm nhọn hoắt, thở ra từng luồng hơi nóng hừng hực như khói lửa địa ngục.

RẦM!

Một cú vung vuốt của nó đập trúng xe tải chở vật tư bên cạnh, thân xe móp méo, bay lên rồi rơi xuống lộn nhào như một món đồ chơi vỡ vụn.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Những viên đ·ạ·n bắn tới như mưa, nhưng chạm vào da thịt nó chỉ như muỗi đốt inox.

Mỗi phát bắn chỉ khiến nó thêm điên cuồng, gầm rống dữ dội hơn.

“C·hết tiệt! Da nó như giáp sắt! Không xuyên được!”

“Lùi lại! Đừng để nó áp sát!”

Trong lúc đó, khói bụi vẫn chưa tan, máu của đồng đội hòa vào mặt đất, nhuộm đỏ cả góc phố hoang tàn.

Thiết Hùng chồm lên một đ·ống đ·ổ n·át, rống lên một tiếng rung trời như muốn tuyên bố.

Kẻ thống trị ở đây là nó!

Ầm!

Một mảng tường đổ sập trước mặt họ, cơn chấn động từ t·iếng n·ổ khi nãy vẫn còn âm ỉ, nhưng nhóm người của Bùi Lực không dừng lại dù chỉ một giây.

“Phía trước!”

Vũ Mạnh Trường hét lên, ánh mắt đảo qua đống hoang tàn.

Trong đám khói bụi và ánh lửa lấp ló, thân hình đồ sộ của Thiết Hùng như một ngọn núi đang chuyển động. Mỗi bước đi của nó khiến mặt đất rung lên từng hồi nặng nề, bàn chân khổng lồ dẫm nát mọi thứ dưới chân gạch đá, xe cộ, và cả máu thịt.

Bùi Lực nghiến răng, v·ết t·hương trên lưng vẫn chưa lành hẳn, nhưng hắn không có thời gian để nghĩ tới.

Tay siết chặt thanh đao bản mệnh, giọng trầm khàn.

“C·hết tiệt! Là Thiết Hùng, dị thú cấp 3, da của nó dày như giáp thép, sức mạnh đủ để nghiền nát cả xe tăng.”

Nguyễn Hòa nuốt khan một ngụm nước bọt, ánh mắt căng thẳng nhưng không run rẩy.

Hắn đã quen với c·ái c·hết, nhưng lần đầu đứng trước một con quái vật thực sự, cả người vẫn bị khí thế đối phương ép đến nghẹt thở.

“Có cách nào hạ nó không?” Hắn hỏi, giọng khẩn trương.

“Chém không thủng da nó.”

Vũ Mạnh Trường đáp, hai tay siết chặt song kích, ánh mắt nghiêm túc lạ thường.

“Nhưng nếu có thể đánh trúng mắt, cổ họng hoặc phần dưới bụng. vẫn có cơ hội.”

Bùi Lực quét mắt nhìn xung quanh.

“Phải đánh lạc hướng nó trước, hoặc ít nhất là câu giờ để cứu anh Hổ và kéo đồng đội ra khỏi đây.”

Ngay lúc đó, Thiết Hùng quay đầu lại, đôi mắt đỏ như lửa bỗng nhiên khóa chặt bọn họ.

Nó gầm lên một tiếng rung chuyển trời đất, rồi lao tới như một cơn bão thép.

“Dạt ra!” Bùi Lực hét lớn.

Ba người tản ra hai hướng.

Nguyễn Hòa ngay lập tức nâng bút lông lên, vung tay viết ra chữ Thủy trong không trung.

Một cột nước cuồn cuộn trào lên chắn trước mặt Thiết Hùng, nhưng con gấu khổng lồ chỉ hơi khựng lại trong giây lát rồi xé toạc làn nước bằng một cú vả khủng kh·iếp.

Vũ Mạnh Trường lao tới từ bên hông, song kích vung lên nhắm vào phần bắp chân sau của nó, nơi không được giáp da bao phủ hoàn toàn.

Một luồng ánh sáng lóe lên.

Xoẹt!

Thiết Hùng quét đuôi phản kích, ép Vũ Mạnh Trường phải bật lùi lại, khóe miệng bật máu.

Ngay lúc đó, Bùi Lực lao lên đối diện, thanh đao bản mệnh rực sáng, tung một nhát chém cực mạnh vào phần bụng.

Choang! Tia lửa tóe ra nhưng chỉ để lại một vết xước mờ nhạt.

Cách đó không xa, cả người Trương Hổ be bét máu.

Bên hông hắn là một v·ết t·hương sâu đến nỗi có thể thấy cả xương trắng.

Mỗi hơi thở đều như kéo theo sinh mạng rời khỏi thân xác, nhưng khi nhìn thấy Bùi Lực, Vũ Mạnh Trường và Nguyễn Hòa lao tới từ xa, đôi mắt hắn lập tức ánh lên một tia sáng.

Không phải sợ hãi, mà là cứng cỏi và an tâm.

“Lùi lại!”

Hắn gầm lên với những người đang cố gắng kéo hắn ra khỏi chiến trường.

“Mau rút lui! Tôi sẽ cầm chân con quái vật này!”

Giọng hắn như quân lệnh, khiến những người xung quanh khựng lại.

Nhưng Hoàng Dư Cảnh bước thẳng tới, đỡ lấy vai hắn, mắt đỏ hoe vì giận: “Anh Hổ, đừng nói chuyện ngu ngốc.”

“Phải đấy!”

Vũ Mạnh Trường âm thanh từ xa vọng tới, tay cầm chắc song kích.

“Đánh thì cùng đánh, c·hết thì cùng c·hết, ai cho anh ở lại một mình?”

Trương Hổ lồng ngực như bóp nghẹn lại, nhìn xem những người anh em thật sự, nhất thời cảm giác những điều bản thân trước đó mình làm không phải hoàn toàn sai lầm, hơi thở gấp gáp.

“Tôi b·ị t·hương nặng thế này, nếu không có người chặn nó, chúng ta không ai thoát được!”

“Vậy thì bốn người cùng chặn!”

Nguyễn Hòa thốt lên, đứng phía sau, cây bút lông trong tay phát sáng mờ mờ như dâng lên ý chí chiến đấu.

Không khí như đặc quánh lại.

Không ai nói thêm một lời, cũng không còn thời gian để tranh cãi.

Phía trước, Thiết Hùng đã gạt bay hai chiếc xe bọc thép, gầm vang như sấm nổ.

Đôi mắt đỏ ngầu xoáy vào nhóm bọn họ, sẵn sàng nghênh chiến.

Một nhát vuốt quét ngang, mặt đất bị cày xới tung lên.

Chương 29: Nguy Cấp