Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 31: Ra Tay

Chương 31: Ra Tay


Thiết Hùng không kịp gào thét, lớp giáp thịt vốn kiên cố lập tức bị xuyên thủng, cắt nát, nghiền vụn.

Máu đen tuôn xối xả như mưa, thân thể dị thú bị ghim chặt xuống đất, hóa thành một cơn mưa máu tàn khốc, lạnh lẽo đến rợn người.

Tất cả lặng thinh, không ai kịp thốt nên lời.

Khói bụi tan đi, ánh nắng chiếu xuống mặt đất vỡ nát, nơi Thiết Hùng từng đứng giờ chỉ còn lại một cỗ t·hi t·hể đẫm máu, bất động dưới hàng ngàn mảnh kim loại sắc bén cắm sâu đến tận xương tủy.

Nguyễn Hòa ngã quỵ, hai gối đập xuống đất, cây bút lông rơi khỏi tay nhưng nụ cười mệt mỏi lại hiện lên trên môi.

“Cuối cùng, cũng kết thúc.”

Khói bụi chưa tan hẳn, mặt đất vẫn còn rung lên nhẹ từng đợt vì dư âm của đòn đánh khủng kh·iếp vừa rồi.

Trong không khí còn vương mùi máu tanh và mùi kim loại nóng cháy, một cơn gió thổi qua, cuốn theo tàn tro và bụi đất, như thể cả trời đất cũng đang lặng người trước cảnh tượng vừa diễn ra.

“Là… Là c·hết thật rồi sao?”

Một giọng nói nghẹn ngào vang lên từ phía sau.

Từng nhóm người lần lượt chạy tới, trên mặt ai nấy đều là vẻ kinh hoàng, sững sờ và hoài nghi.

Họ nhìn thấy thân xác Thiết Hùng to lớn bị xuyên thủng như tổ ong, máu đen chảy loang lổ khắp đất, được ghim chặt bằng vô số mảnh sắt thép như một bức điêu khắc máu lạnh từ chính thần linh.

Một vài người nuốt nước bọt, chân lùi lại theo bản năng.

“Đều là do cậu ta làm sao?”

Ánh mắt đồng loạt chuyển về phía thân ảnh đang quỳ gối nơi xa.

Nguyễn Hòa cả người bám đầy bụi đất, gục đầu, thân thể mỏng gầy như sắp tan vào không khí, nhưng cây bút lông rơi bên cạnh hắn lại sáng lên một tia hào quang lặng lẽ, như tàn lửa cuối cùng của một ngọn pháo vừa bùng cháy.

Hoàng Dư Cảnh trợn tròn mắt, bước chân như cứng lại.

“Cậu ta… Một mình dùng năng lực… tiêu diệt cả dị thú cấp ba?”

Không ai trả lời.

Bởi tất cả đều tận mắt chứng kiến, nhưng vẫn không thể nào tin nổi vào thứ vừa xảy ra.

Bùi Lực là người đầu tiên lao đến bên Nguyễn Hòa, đỡ lấy hắn khi cơ thể hắn lảo đảo suýt ngã.

“Hòa Dương! Cậu ổn không?”

Nguyễn Hòa ngước nhìn lên, ánh mắt vẩn đục, trên môi là một nụ cười yếu ớt, nhưng trong đó lại có cả tự hào và bình thản.

“Tôi ổn, chỉ là… hơi mệt.”

Trương Hổ, dù cả người đầy máu, cũng bước tới nhìn chằm chằm vào Nguyễn Hòa, ánh mắt nghiêm nghị, phức tạp, như đang nhìn một thứ sức mạnh vừa sinh ra giữa lằn ranh sống c·hết.

“Cậu, không còn là lính mới nữa…”

Đoàng!

Còn chưa kịp tận hưởng niềm vui sau chiến thắng, đúng lúc này một tiếng s·ú·n·g bất ngờ xé toạc bầu không khí tĩnh lặng.

Tất cả mọi người giật bắn mình.

Một khoảnh khắc ngắn ngủi như đông cứng.

Ánh mắt đồng loạt quay về phía phát ra tiếng s·ú·n·g, nhưng không thấy bóng ai.

Rồi…

“Anh Hổ!!!”

Một tiếng hét thất thanh vang lên, mọi ánh mắt lại dồn về phía trung tâm.

Trương Hổ khựng lại.

Trong ánh chiều hoàng hôn nhạt dần, một vệt máu loang lổ đang chảy rộng trên ngực hắn, thấm đỏ cả lớp áo đã rách tả tơi.

Hắn lảo đảo một bước, miệng khẽ mấp máy, rồi quỳ một gối xuống.

“Không… không thể nào…” Vũ Mạnh Trường là người đầu tiên chạy đến, đỡ lấy hắn.

Bùi Lực và Hoàng Dư Cảnh lao tới ngay sau đó, sắc mặt trắng bệch.

“Đại ca! Ai? Là ai nổ s·ú·n·g!” Bùi Lực nghiến răng, gào thét, đôi mắt đỏ hoe.

Trương Hổ thở dốc, mỗi nhịp thở đều kèm theo tiếng khò khè của máu trào ngược, hắn ngước nhìn ba người anh em thân thiết của mình.

“Không cần tìm… Tôi biết người ra tay… Là ai.”

Giọng hắn khàn khàn, yếu ớt như gió qua kẽ lá.

“Mạc… Xà… chưa đi xa đâu… Hắn… muốn diệt sạch những người biết chuyện…”

“Đại ca, anh đừng nói nữa!” Vũ Mạnh Trường gào lên, cố ấn tay lên v·ết t·hương đang không ngừng tuôn máu, như muốn giữ lại chút sinh mệnh đang tuột khỏi tay.

Trương Hổ cười, nụ cười đẫm máu và cay đắng.

“Đời này… Có những người anh em như các cậu… Tôi không còn gì… để hối tiếc.”

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Nguyễn Hòa đang được đỡ dậy phía xa, ánh mắt lại lướt qua những người khác rồi dừng lại trước Bùi Lực, Vũ Mạnh Trường và Hoàng Cảnh Dư.

“Nhất định… Phải bảo vệ… những người ở chung cư… Bởi vì giống như chúng ta… Họ đều đã không có nhà… để trở về.”

Lời nói vừa dứt, tay Trương Hổ buông thõng.

Cả người hắn đổ xuống, vĩnh viễn không còn đứng dậy nữa.

Từ một tòa nhà hoang phía xa, hai bóng người lặng lẽ bước ra, đứng dưới ánh hoàng hôn đỏ rực như máu.

Mạc Xà tay cầm khẩu s·ú·n·g ngắm dài phủ lớp vỏ đen tuyền, chậm rãi nhấc nó lên chống trên vai, nở một nụ cười lạnh lẽo như băng.

Bên cạnh hắn là Mai Thế Hân, khuôn mặt lạnh như sắt thép, ánh mắt vô cảm.

Hắn không nói một lời, chỉ đứng đó, nhìn về phía đám người Bùi Lực.

Không cần hỏi.

Tất cả đều biết ai là kẻ đã bóp cò.

“Đẹp mắt chứ?”

Mạc Xà cười khẽ, giọng hắn vang vọng như lưỡi dao lướt qua cổ họng.

“Tao đã nói rồi, Trương Hổ quá cố chấp, quá ngu muội, giữ lại một kẻ như hắn chỉ tổ làm chậm bước tiến hóa của nhân loại.”

“Đồ khốn kiếp!!!”

Vũ Mạnh Trường gào lên, hai mắt đỏ rực như sắp nứt toạc, tiếng gào xé toạc bầu không khí.

Hắn lao về phía trước vài bước nhưng bị Bùi Lực kịp thời giữ lại.

“Anh Hổ!”

Giọng hắn nghẹn lại, vỡ ra từng mảnh như thủy tinh rơi giữa đống tro tàn.

“Tao sẽ g·iết mày, Mạc Xà! Tao thề với trời đất!!!”

Bùi Lực siết chặt nắm đấm, gân tay nổi lên như muốn nổ tung.

“Phản bội anh em, dẫn dụ dị thú, giờ còn ra tay với người đã từng cứu mạng mày! Mạc Xà… mày còn là người nữa không?”

Mạc Xà khoanh tay, ánh nhìn miệt thị như đang quan sát một đống rác rưởi.

“Người à? Mày vẫn còn tin vào cái thứ định nghĩa rẻ rúng đó sao, Bùi Lực?”

“Thế giới này đ·ã c·hết rồi, chỉ có kẻ mạnh mới xứng đáng sống tiếp, còn tụi mày… Chỉ là một lũ ký sinh.”

Hắn dang tay, chỉ vào đám người phía dưới như một vị chúa tể điên cuồng.

“Trương Hổ c·hết là đúng, hắn yếu đuối, đầy ảo tưởng, và rồi… sẽ đến lượt tụi mày.”

Mai Thế Hân bước lên nửa bước, ánh mắt lạnh băng quét qua đám người như đang nhìn những cái xác chưa chôn.

“Chúng mày nên biết ơn, vì bọn tao chưa muốn ra tay với bọn mày.”

Những người bên dưới như nổ tung.

Có kẻ gào lên, có người khóc, có kẻ giương s·ú·n·g run rẩy.

Từng câu từng chữ của chúng như m·ũi d·ao cắt thẳng vào tâm can của từng người còn sống.

Vũ Mạnh Trường khuỵu một gối xuống bên t·hi t·hể Trương Hổ, cả người run lên vì giận dữ.

“Đại ca… Chúng ta còn chưa báo thù… anh đã… anh đã…”

Hắn gục mặt vào áo Trương Hổ, đôi vai rộng run lên từng hồi.

Nguyễn Hòa đứng c·hết lặng, bàn tay siết chặt cây bút lông, ánh mắt lạnh lẽo chưa từng thấy.

“Mạc Xà, rốt cuộc mày muốn gì?”

Mạc Xà mỉm cười, sự điên loạn lóe lên trong mắt như ánh lửa của một kẻ đã buông bỏ lương tri.

“Muốn gì à?”

“Tao muốn một thế giới mới, không có thứ gọi là tình cảm, không có thứ gọi là anh em, một nơi chỉ có kẻ sống và kẻ c·hết, và tao sẽ là người đứng trên tất cả.”

Mạc Xà còn chưa dứt lời, một bóng người mang theo sát khí hừng hực lao thẳng về phía hắn.

“Câm mồm!”

Bùi Lực gầm lên, thanh đao trong tay vẽ thành một đường cong c·hết chóc, khí thế như muốn bổ đôi trời đất.

Xoẹt!

Một tia sáng lạnh lóe lên.

Trong chớp mắt, Mạc Xà đã rút dao găm từ thắt lưng, lưỡi dao phản chiếu ánh hoàng hôn như vệt lửa ma quái, một đường cắt phăng qua không khí, rồi cắt đứt cánh tay Bùi Lực.

“A!”

Máu tươi phun thành tia.

“Bùi Lực!”

“Anh Lực!”

Vũ Mạnh Trường và Nguyễn Hòa đồng thanh hét lên.

Trước khi Bùi Lực kịp ngã, Mạc Xà đã tung một cú đạp cực mạnh, gót giày đập thẳng vào ngực hắn.

Chương 31: Ra Tay