Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hắc Bạch Chi Đạo
Unknown
Chương 34: Quái Vật
Đến khi bước chân hắn dừng lại, phía trước là tầng chín, nơi một cánh cửa sắt đứng sừng sững.
Nguyễn Hòa đứng đó, tay siết chặt cây bút lông đã thấm nước.
Ánh mắt hắn dán chặt vào cánh cửa như thể có thể xuyên qua mà nhìn thấy kẻ bên trong.
Hắn khẽ nghiêng đầu, miệng mấp máy như đang lẩm bẩm với chính mình.
“Đến rồi.”
Cánh cửa bật mở với tiếng rít lạnh lẽo, ánh đèn trắng hắt t·ừ t·rần nhà rọi xuống một căn phòng ngập mùi thuốc lá, rượu mạnh và thứ gì đó tanh tưởi khó gọi tên.
Nguyễn Hòa bước vào, đôi mắt dừng lại ngay giữa căn phòng, nơi một cô gái đang run rẩy quỳ trên sàn, thân thể không mảnh vải che, phủ đầy vết bầm và vết xước, mái tóc bết dính che đi gương mặt tái nhợt.
Một sợi dây xích sắt nối từ cổ cô đến bàn chân, như thể không phải người, mà là một con vật bị nuôi nhốt.
Trên ghế sofa, Mạc Xà đang cười khoái trá, tay lắc ly rượu như đang thưởng thức một trò tiêu khiển bệnh hoạn.
Bên cạnh hắn là Mai Thế Hân, mặt lạnh như băng, ánh mắt thờ ơ như thể chuyện đang diễn ra chẳng hề liên quan đến mình.
Ba kẻ còn nở nụ cười đê tiện, miệng phun ra những câu đùa t·ục t·ĩu và rẻ tiền.
“Nhìn cái ánh mắt đó đi.” Mạc Xà nhếch mép, cất giọng dơ bẩn như thể đang nhai từng khúc nhân tính.
“Nó biết sợ rồi đấy, như con c·h·ó nhỏ chờ chủ vẫy gọi.”
Tiếng cười lập tức tắt ngấm.
Một luồng áp suất lạnh băng tràn khắp phòng.
Tất cả đồng loạt quay đầu nơi cửa ra vào, Nguyễn Hòa đứng đó, mái tóc ướt sũng, áo dính máu, bóng lưng hắn kéo dài trên nền gạch loang lổ.
Mạc Xà thoáng sững người khi thấy Nguyễn Hòa bước vào, hắn không ngờ thằng nhóc này có thể sống sót, hơn nữa lại có thể đứng trước mặt hắn.
Nhưng rất nhanh, gương mặt Mạc Xà chuyển thành nụ cười nửa miệng đầy trào phúng, như thể đang chào đón một người bạn cũ đến dự tiệc.
“Ồ, bất ngờ thật đấy, tao còn tưởng mày c·hết trên đường rồi chứ, sao đến trễ vậy? Chỗ này đang thiếu người, vào ngồi chơi tí đi.”
Hắn giơ tay, làm động tác mời mọc như thể đây là một buổi dạ tiệc sang trọng, chứ không phải vũng lầy nhơ nhuốc hắn đang ngồi giữa.
Nhưng Nguyễn Hòa không nói gì.
Hắn không nhìn Mạc Xà, cũng không nhìn Mai Thế Hân hay đám người đang im lặng quan sát.
Ánh mắt hắn dừng lại, nơi duy nhất có sự sống đang run rẩy.
Cô gái đó chính Hồ Lục Linh.
Cô đang quỳ sát vào góc tường, mái tóc rũ rượi che gần hết khuôn mặt, đôi vai nhỏ run lên không ngừng, như một con thú bị đẩy đến tuyệt vọng.
Ánh mắt cô vừa chạm phải Nguyễn Hòa thì lập tức quay đi, cúi rạp đầu xuống như muốn c·hôn v·ùi bản thân dưới sàn nhà lạnh buốt.
Hai tay cô siết chặt lại, run rẩy kéo mảnh vải rách nát vắt ngang người, cố gắng che đi thân thể đầy thương tích.
Cơ thể cô co lại, như thể chỉ cần một ánh mắt nữa là sẽ vỡ tan thành từng mảnh vụn.
Căn phòng im phăng phắc.
Không ai nói gì, cũng không ai dám thở mạnh.
Nguyễn Hòa vẫn đứng đó, lặng thinh giữa căn phòng nồng nặc mùi nhục nhã và dơ bẩn, biết cô xấu hổ, ánh mắt liền không rơi trên người Hồ Lục Linh mà chuyển về phía Mạc Xà.
Hắn chỉ buông một câu, giọng khàn đặc như bị rút cạn linh hồn.
“Bùi Lực, Vũ Mạnh Trường đâu?”
Mạc Xà thoáng nhướng mày, rồi phá lên cười lớn như nghe được một câu chuyện hài hước nhất trần đời.
Hắn khoanh tay, ngửa cổ ra sau, vừa cười vừa lắc đầu.
“Mày còn nhớ bọn chúng à? Yên tâm, giờ họ đang yên giấc rồi.”
Ánh mắt hắn hạ xuống, lạnh như thép.
“Tao g·iết rồi.”
Nguyễn Hòa không phản ứng ngay, nhưng đồng tử hắn co rút dữ dội, mi mắt giật khẽ, toàn thân như đông cứng lại.
Không ai kịp nhìn thấy hắn làm gì tiếp theo, chỉ thấy cây bút trên tay đã được giơ lên.
Và… hắn bắt đầu viết.
Một nét.
Hai nét.
Ba nét…
Thủy Nộ!
Không có cảnh báo, không có lời hô, chỉ là mặt đất rung lên, nước từ trong khắp căn phòng bay lên rồi nổ tung.
Ba người đàn ông ngồi gần Mạc Xà còn chưa kịp đứng dậy, một người bị tia nước đâm xuyên từ cằm l·ên đ·ỉnh sọ, máu não phun ra từng tia như vòi nước.
Người thứ hai còn chưa kịp hét đã bị một dòng nước sắc như lưỡi dao cắt đôi thân thể từ ngực xuống bụng, máu và n·ộ·i· ·t·ạ·n·g văng tung tóe khắp sàn.
Người cuối cùng cố giơ s·ú·n·g lên, nhưng cả khẩu s·ú·n·g lẫn hai cánh tay hắn bị thứ gì đó chém đứt, kèm theo một tiếng rít dài như gió xé, hắn ngã xuống, co giật, rồi bất động.
Mạc Xà biến sắc.
Hắn lùi lại một bước, còn Mai Thế Hân phản ứng cực nhanh, kéo Mạc Xà sang một bên, cả hai cùng lăn tránh khỏi vùng sát thương, né được trong tích tắc.
Tách!
Một giọt máu nhỏ văng lên gò má Mạc Xà.
Mạc Xà vừa quay sang định ra hiệu cho Mai Thế Hân thì cả người hắn đột ngột khựng lại, hai mắt trừng lớn.
Không biết từ lúc nào, một thanh sắt dài đã xuyên thẳng qua lồng ngực Mai Thế Hân, đầu thanh sắt còn run nhẹ, máu theo đó trào ra, nhuộm đỏ cả chiếc áo hắn đang mặc.
Mai Thế Hân đứng đơ tại chỗ, ánh mắt mờ đục, cổ họng phát ra một tiếng khục ngắn ngủi, rồi ngã quỵ như bao tải rách, đổ rầm xuống sàn.
Mạc Xà c·hết lặng.
Hắn cảm thấy lạnh, một cơn lạnh lẽo không đến từ không khí còn ẩm ướt, mà từ sống lưng, từ tận sâu bên trong hắn.
Lần đầu tiên, kể từ khi sinh ra… hắn biết thế nào là sợ hãi.
Thật sự sợ hãi!
Hắn là Hồn Sư cấp 3, từng cho rằng năng lực của mình đã đủ mạnh, vậy mà lại không thể nhìn thấy Nguyễn Hòa ra tay lúc nào.
Không một dấu hiệu, không một cảnh báo.
Chỉ có kết quả c·hết.
Ánh mắt hắn dừng lại nơi Nguyễn Hòa, người vẫn đứng giữa gian phòng tràn ngập mùi máu tanh.
Ánh mắt lạnh như tro tàn, không hề mang theo cảm xúc.
Mạc Xà khẽ run.
Hắn không phải người… Hắn là quái vật!
Mạc Xà lùi thêm một bước, tay run nhẹ rồi không chút do dự, hắn lao đến phía Hồ Lục Linh đang cuộn người trong góc.
Bàn tay vồ tới, nắm lấy bả vai cô gái như thể nắm lấy sợi dây cứu mạng cuối cùng.
“Đi với tao, con đàn bà này! Mày muốn c·hết ở đây hả?”
Hắn hét lên, kéo Hồ Lục Linh đứng dậy, kề dao vào cổ cô như con thú cùng đường.
Cả người hắn đầm đìa mồ hôi, máu bắn trên mặt, mắt đỏ vằn như điên dại.
“Lùi lại! Tao nói lùi lại!”
Giọng hắn khàn khàn, nhưng từng chữ đều lộ ra sự hoảng loạn tận xương tủy.
“Để tao đi! Tao thề, nếu mày để tao đi, tao sẽ tha cho con nhỏ này! Còn không… Tao sẽ g·iết nó ngay tại đây!”
Nguyễn Hòa đứng bất động, cây bút lông vẫn cầm trong tay, nhưng đầu ngón tay đã siết đến trắng bệch.
Ánh mắt hắn đảo nhanh giữa Mạc Xà và Hồ Lục Linh, trong lòng thoáng do dự.
Bởi vì hắn biết chỉ cần hắn nhúc nhích một chút thôi, lưỡi dao kia sẽ lập tức rạch toạc cổ họng cô.
Mạc Xà nhìn thấy vẻ do dự trong mắt Nguyễn Hòa, khóe môi lập tức cong lên đầy đắc ý, lùi dần từng bước.
“Phải vậy chứ, mày cũng đâu muốn cô ta c·hết, mày thích con bé này đúng không? Chỉ cần để tao rời đi nó sẽ là của mày.”
Nhưng ngay lúc đó, ánh mắt Nguyễn Hòa thoáng khựng lại.
Bởi vì Hồ Lục Linh, cô gái tưởng như đã hoàn toàn tuyệt vọng trong tay Mạc Xà lại đột ngột ngẩng đầu lên.
Cô mỉm cười với hắn.
Một nụ cười nhẹ đến lạ, như thể đang nói ‘Không sao đâu’.
Nguyễn Hòa mở to mắt.
“Đừng!”
Nhưng đã quá muộn.
“Khục!”
Một tiếng bật nhỏ vang lên, lưỡi dao trong tay Mạc Xà bất ngờ nghiến sâu vào cổ cô gái.
Không… không phải do Mạc Xà.
Là chính Hồ Lục Linh, cô tự tay nắm lấy tay hắn rồi ấn mạnh.
Máu phun ra như suối.