Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hắc Bạch Chi Đạo
Unknown
Chương 35: Phán Quyết
Mạc Xà sững sờ, buông dao, thả rơi Hồ Lục Linh đang từ từ quỵ xuống nền nhà, gương mặt cô vẫn giữ nguyên nụ cười ấy mờ dần trong cơn mưa máu.
“Không, không phải tao! Tao không làm! Tao không làm!”
Mạc Xà lùi lại, ánh mắt hoảng loạn cực độ, miệng lắp bắp như điên.
“Không phải tao… là nó… là nó tự làm! Tao không muốn g·iết nó! Tao… tao chỉ muốn rời đi thôi!”
Nhưng Nguyễn Hòa đã không còn nghe thấy gì nữa.
Không còn tiếng người hét, không còn cả tiếng trái tim mình đang đập.
Không còn gì…
Toàn bộ âm thanh như biến mất khỏi thế gian, như thể thế giới bị ai đó bóp nghẹt rồi quăng vào một ngục tối vô hình, nơi mọi thứ chỉ còn lại sự im lặng đến nghẹt thở.
Cả không gian trở nên vặn vẹo, nghiêng ngả, tối đen và méo mó như một cơn ác mộng vừa hiện hình.
Đôi mắt Nguyễn Hòa, một đôi mắt từng chất chứa những hoài niệm đau buồn và nỗi buồn sâu không thấy đáy, giờ đây đã không còn tròng trắng.
Chỉ còn một màu đen tuyệt đối.
Không phải màu đen của bóng tối bình thường.
Mà là thứ đen thẳm, đặc sệt như mực, như máu khô, như vực sâu không đáy, nơi ánh sáng chưa từng tồn tại.
Đôi mắt không phản chiếu điều gì nữa, không phải mắt của con người bình thường.
Mà là đôi mắt của một thứ gì đó đã bị nuốt chửng hoàn toàn bởi tuyệt vọng, thù hận, và thứ gì đó còn sâu hơn là sự thất vọng.
Thị giác đã biến mất.
Nhưng Nguyễn Hòa vẫn nhìn thấy.
Không phải bằng mắt…
Mà bằng bản năng, bằng cơn giận đã trỗi dậy như thần linh bị phong ấn ngàn năm nay thức tỉnh.
Cả thế giới lúc này trong mắt hắn là một đại dương đen.
Bồng bềnh giữa đó là những đốm sáng lờ mờ yếu ớt, lập lòe như ma trơi vật vờ nơi địa ngục.
Mỗi người… mỗi vật… là một vệt sáng.
Mờ nhòe, mong manh, sắp tắt.
Chỉ duy nhất một nơi là tuyệt đối tối tăm, Mạc Xà!
Trên người hắn không có lấy một đốm sáng.
Chỉ là một khối đen sền sệt, lạnh buốt như bùn lầy trong đáy giếng cổ.
Nó không chỉ tối mà còn ẩm ướt, bẩn thỉu, và như thể bên trong đang ứa ra những tiếng thì thầm kinh hoàng, tiếng của hối hận, dối trá, và những bí mật mục rữa bị vùi sâu dưới đáy tội lỗi.
Trong đầu Nguyễn Hòa lúc này chỉ còn duy nhất một ý niệm.
Xoá sạch, xoá sạch cái thứ tối tăm, dơ bẩn, mục nát kia khỏi thế gian này.
Không cần lý do, chỉ đơn giản là nó không nên tồn tại.
Và như thể vũ trụ đang phản hồi lại cơn cuồng nộ lặng câm trong lòng hắn, một vật thể từ hư vô bắt đầu hiện hình.
Giữa làn gió lạnh xuyên qua khe cửa sổ, trong bàn tay trái của Nguyễn Hòa, một quyển sách dần dần thành hình.
Không ai có thể thấy rõ quá trình ấy, nó như thể đang tự mọc lên từ những tia sáng lẻ loi còn sót lại trong thế giới đen kịt của hắn.
Bìa sách cũ kỹ, trên bề mặt, một vòng Thái Cực từng trọn vẹn hài hòa giữa âm và dương, nay chỉ còn lại một nửa âm đậm đặc, u ám, mang hình xoáy như mắt của cơn bão đêm.
Dương đã biến mất, cân bằng đã bị phá vỡ.
Và chính sự mất cân bằng đó đã gọi thứ sức mạnh khác trỗi dậy.
Quyển sách trên tay Nguyễn Hòa đột ngột rung lên lần nữa, lần này không còn nhẹ nhàng như cơn gió lạnh, mà là chấn động như tiếng chuông vọng ra từ lòng đất.
Trang sách đầu tiên bật mở.
Hình ảnh từ trong trang sách dần hiện ra, một ngôi đền cổ đổ nát, rêu phong phủ kín, trần nứt vỡ, cột đá nghiêng ngả, bốn bề tĩnh mịch như mồ chôn quỷ dữ.
Giữa đền, một người đàn ông đang ngồi xếp bằng.
Thân thể gầy guộc như bộ xương khô, da bá·m s·át lấy xương, đôi tay gác lên đầu gối gầy trơ, quần áo xám tro rách nát, dính đầy tro bụi của thời gian.
Trước mặt hắn, hai thanh song kiếm một đen, một trắng cắm sâu xuống mặt đất.
Chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy như có tiếng gào thét của linh hồn bị xiềng xích văng vẳng bên tai.
Nhưng thứ khiến máu người lạnh buốt nhất là đôi mắt của kẻ đó.
Không có con ngươi.
Chỉ là hai hốc mắt trống rỗng, sâu không đáy, giống như c·ái c·hết đang nhìn thẳng vào thế giới.
Bên dưới trang sách, từng nét bút đỏ như máu viết ra hai chữ lặng lẽ.
Quỷ Kiếm.
Ngay khi hai chữ đó hoàn tất, người đàn ông kia chậm rãi ngẩng đầu.
Không ai gọi, không ai ra lệnh.
Nhưng hắn đã… sống lại.
Bầu không khí xung quanh Nguyễn Hòa nứt vỡ, trang sách rung lên dữ dội như trái tim quỷ chấn động, và rồi…
Người đàn ông đó bắt đầu thoát ra khỏi mặt giấy.
Đầu tiên là tóc dài, đen rối như tơ tằm bị nguyền rủa, rồi đến bả vai gầy gò, bọc trong áo choàng rách nát.
Cuối cùng, toàn bộ thân hình hắn như chảy ra khỏi giấy, từng mảnh ánh sáng mờ ngưng tụ giữa không trung.
Một hư ảnh quỷ dị dần thành hình, lơ lửng trên đầu Nguyễn Hòa.
Mắt hắn vẫn trống rỗng, tay vẫn chạm song kiếm đen và trắng.
Nguyễn Hòa bước lên một bước.
Bóng hắn hòa vào bóng tối như thể bản thân cũng chẳng còn là con người.
Ánh mắt tối đen như mực, đôi môi khẽ nhúc nhích, phát ra một giọng nói khàn đục, nhẹ như gió thoảng nhưng lạnh hơn băng đá dưới mồ sâu.
“Mày rất may mắn… Vì được c·hết dưới, năng lực mới của tao.”
Hắn như đang nói với Mạc Xà, nhưng cũng như đang nói với chính bản thân, một lời thừa nhận, một lời tuyên cáo, cũng có thể là một lời tiễn biệt cho cái phần nhân tính đã bị g·iết c·hết trong chính mình.
Giữa không trung, Quỷ Kiếm vẫn lơ lửng như một bóng u hồn.
Hắn không lập tức ra tay.
Chỉ khẽ nghiêng đầu, đôi mắt trống rỗng vô hồn chăm chú nhìn về phía Mạc Xà, ánh nhìn như xuyên qua máu thịt, lột trần linh hồn bẩn thỉu.
Mạc Xà rùng mình, đôi mắt đảo điên, nhưng hắn không hề nhìn thấy bất kỳ thân ảnh nào.
Chỉ có cảm giác bất an đang gặm nhấm tâm trí hắn từng tấc một.
Một loại nguy hiểm bản năng.
Giống như một con thú bị dồn đến đường cùng, đột nhiên nhận ra mình không còn là kẻ săn mồi.
“Là cái gì, cái gì đang nhìn tao?” Hắn thì thào, bàn tay run lên, lưỡi dao dính máu Hồ Lục Linh cũng rơi xuống nền nhà lạnh buốt.
Đúng lúc đó, Quỷ Kiếm khẽ nở một nụ cười.
Một nụ cười méo mó, kéo dài đến tận mang tai, không có răng, không có môi.
Chỉ là một vệt rách kinh hoàng nơi khuôn mặt vô cảm.
Một nụ cười không thuộc về loài người.
Hắn cúi đầu, nhìn xuống hai thanh kiếm trước mặt.
Không chút chần chừ, cất đi thanh kiếm màu trắng, thứ tượng trưng cho sự trừng phạt, nhân từ và thanh lọc.
Thay vào đó, hắn vươn tay nắm lấy thanh kiếm màu đen.
Âm thanh lạnh buốt vang lên khi lưỡi kiếm được rút khỏi vỏ, như thể cả đất trời cũng bị lưỡi kiếm này rạch toạc một v·ết t·hương.
Từ lưỡi kiếm đen tuyền, không ánh kim, không lấp lánh, chỉ có khói đen và tiếng thì thầm như vạn linh hồn bị nguyền rủa trỗi dậy.
Mạc Xà gào thét, vùng vẫy như kẻ điên, hắn không thấy gì nhưng sợ hãi đang ăn mòn từng tế bào trong cơ thể.
Không có lời cảnh báo, không có bóng người, chỉ có bản năng mách bảo hắn sắp c·hết.
Vút!
Một vệt đen xé toạc không khí, xuyên qua bàn tay phải của Mạc Xà.
Ngón tay hắn rơi xuống sàn như những khúc củi bị chặt đứt, máu phụt ra như vòi xịt, nhưng điều khiến hắn phát điên là hắn không biết thứ gì vừa t·ấn c·ông mình.
“A!!!”
Mạc Xà gào lên, giãy giụa như c·h·ó điên.
Hắn quay cuồng, lao vào tường, đập đầu vào sàn, mắt đỏ ngầu như muốn bật ra khỏi hốc.
Thanh kiếm đen lại vung lên.
Lưng hắn bị rạch toạc, cột sống gần như lộ ra, xương sườn vỡ vụn như mảnh vỏ trứng, nhưng vẫn không ai xuất hiện.
Không tiếng bước chân, không một bóng hình.
Chỉ có c·ái c·hết đang cười thầm trong góc tối.