Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 37: Ánh Sáng

Chương 37: Ánh Sáng


Vũ Mạnh Trường gật đầu chắc nịch, giọng nói không chút do dự.

“Ừ, đúng vậy.”

Nguyễn Hòa ngây người, ánh mắt hoảng hốt thoáng qua rồi lập tức bị hắn đè nén xuống đáy lòng.

Năm 1018… Trên Trái Đất, cũng là năm đó.

Thế giới này cũng đang là năm 1018.

Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Hay mọi thứ vốn không hề ngẫu nhiên?

Như muốn xác nhận một tia hy vọng, hay một nỗi sợ sâu kín đang gào thét trong lồng ngực, Nguyễn Hòa lên tiếng hỏi.

“Vậy các anh có từng nghe đến cái tên Việt Nam? Hoặc châu Á? Hay một nơi được gọi là Trái Đất không?”

Lần này người trả lời là Bùi Lực, hắn nhíu mày, lắc đầu.

“Việt Nam? Châu Á? Nghe chẳng quen chút nào.”

Nhưng rồi, dường như nhớ ra điều gì đó, hắn chậm rãi nói tiếp.

“Nhưng tôi từng nghe đại ca nhắc đến Trái Đất.”

Ánh mắt Nguyễn Hòa sáng rực lên.

“Đại ca nói Trái Đất là nơi phòng tuyến cuối cùng của nhân loại.”

“Là nơi khởi nguồn, cũng là hy vọng cuối cùng…”

Toàn thân Nguyễn Hòa chấn động.

Từng chữ ‘Trái Đất là nơi phòng tuyến cuối cùng của nhân loại’ như lưỡi dao lạnh lẽo, cắm thẳng vào tâm trí hắn.

Hắn đứng c·hết lặng, đôi môi khẽ mấp máy nhưng không thể thốt thành lời.

Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc hắn trống rỗng, rồi sau đó tất cả ồ ạt đổ về như một cơn bão ký ức, câu hỏi, nỗi đau, và cả niềm hy vọng từng vụn vỡ.

Hóa ra, hắn chưa bao giờ rời khỏi thế giới cũ.

Hóa ra, đây vẫn là Trái Đất.

Nhưng lại là một Trái Đất khác với những gì hắn từng biết, thế giới này đã sớm rách nát, hoang tàn, đầy những bí mật bị che giấu.

Nguyễn Hòa ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh giữa cơn hoảng loạn.

Tim hắn đập dồn dập như muốn nhảy khỏi lồng ngực, hai tay siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.

Sợ hãi…

Kinh hoàng…

Nhưng sâu trong đó là niềm vui mừng đến nghẹn thở.

Không phải vì thế giới này đang mục nát, mà vì quê hương hắn chưa từng biến mất.

Nó vẫn tồn tại, dù méo mó, tàn lụi, hay bị những bí mật che giấu nhưng nó vẫn ở đây.

Và nếu Trái Đất là nơi phòng tuyến cuối cùng của nhân loại, vậy thì những gì hắn biết trước kia, chỉ là phần nổi của một tảng băng chìm khổng lồ.

“Thế giới này…” Hắn thì thầm: “Ẩn giấu nhiều hơn cả những gì ta từng tin.”

Bùi Lực và Vũ Mạnh Trường đưa mắt nhìn nhau, không ai nói gì.

Họ cảm nhận rõ ràng sự biến đổi trên gương mặt Nguyễn Hòa, như thể hắn vừa bước ra khỏi một giấc mơ kéo dài hàng thế kỷ.

Nguyễn Hòa ngẩng đầu, giọng nói như từ trong vực sâu vọng lên, chậm rãi mà chắc chắn.

“Có cách nào đến được Trái Đất không?”

Câu hỏi vang lên khiến cả Bùi Lực và Vũ Mạnh Trường đều sửng sốt.

Họ nhìn hắn, như thể vừa nghe được điều gì đó không có thật.

Không ai hiểu vì sao Nguyễn Hòa lại quan tâm đến nơi này nhưng không ai cười nhạo.

Bùi Lực cau mày, trầm ngâm vài giây rồi đáp, giọng nghiêm túc.

“Không biết.”

Hắn thở ra một hơi dài, ánh mắt nhìn về phương xa.

“Chỉ biết nơi đó cực kỳ xa xôi, xa đến mức không ai ở đây từng thấy tận mắt, tôi nghe đại ca nói lại, Trái Đất nằm bên kia đại dương mênh mông.”

Nguyễn Hòa nhíu mày: “Đại dương?”

“Ừ.” Bùi Lực gật đầu.

“Không phải sông, không phải biển, là đại dương thật sự… Một vùng nước xanh rộng đến vô tận, sóng gió dữ dội quanh năm, không có đường lui nếu lỡ đi nhầm hướng.”

Vũ Mạnh Trường chen vào, giọng nói không nhanh không chậm.

“Ngay cả Hồn Sư cấp 7 cũng chưa chắc đã vượt qua được đại dương ấy, nó cũng là lý do tại sao Trái Đất lại tách biệt hoàn toàn với thế giới.”

Nguyễn Hòa không nói gì thêm, cả ba người lặng lẽ quay về phía chung cư.

Bước chân vang lên trầm nặng giữa con đường phủ tro bụi.

Nhưng trong đầu Nguyễn Hòa, mọi thứ đang trở nên r·ối l·oạn, những mảnh ký ức, những lời nói mơ hồ, những ánh mắt vụt qua trong thoáng chốc, tất cả như một dòng chảy ngầm cuộn trào, muốn phá nát sự tỉnh táo của hắn.

Rồi đột ngột, như một phản ứng với nỗi hỗn độn đang âm ỉ, quyển sách lại một lần nữa xuất hiện trên tay hắn.

Trang sách đầu tiên vẫn là khuôn mặt quen thuộc của Quỷ Kiếm, khuôn mặt gầy guộc, tàn nhẫn, đôi mắt trống rỗng vô hồn.

Nhưng lần này, phía dưới khuôn mặt ấy, năm chữ đỏ rực như máu dần hiện lên, như thể được viết bằng máu người vừa đông lại.

“Nhất định phải sống sót!”

Nguyễn Hòa khựng lại giữa đường.

Hắn nhìn chằm chằm vào năm chữ ấy, trong lòng dấy lên một cảm xúc lạ lùng không tên gọi, vừa quen, lại vừa xa lạ.

Như thể có một người nào đó đã vượt qua thời gian, không gian, viết nên những chữ này để gửi gắm điều gì đó cho hắn.

Ai đã viết những lời này?

Vì sao Quỷ Kiếm lại xuất hiện trong quyển sách?

Hắn không biết, không một câu trả lời nào xuất hiện.

Nhưng có một điều hắn chắc chắn nếu người viết năm chữ ấy đang đứng trước mặt hắn, Nguyễn Hòa nhất định sẽ nhìn thẳng vào mắt người đó, không do dự mà đáp rằng.

“Tôi sẽ sống, và còn sống lâu hơn cả cậu.”

Khi ba người trở về chung cư, cánh cửa cũ kỹ vẫn khép hờ như mọi khi.

Nhưng lần này, ngay trước cánh cửa, Hoàng Dư Cảnh đã đứng chờ sẵn.

Bùi Lực và Vũ Mạnh Trường bước qua cửa, không nói gì.

Nguyễn Hòa thì dừng lại.

Hắn không cất bước, cũng không nhìn ai, chỉ đứng im giữa cánh cửa và lối đi vào.

Cả ba người phía trong cũng không ai lên tiếng, họ im lặng, như thể đều biết… đã đến lúc phải chia tay.

Quả nhiên giọng Nguyễn Hòa vang lên, khẽ nhưng đầy dứt khoát.

“Tôi sẽ rời đi.”

Không ai tỏ ra ngạc nhiên.

Chỉ là không gian như chùng xuống.

Bùi Lực hít sâu một hơi, ánh mắt có chút buồn bã, nhưng trong đó cũng ánh lên sự tôn trọng.

“Tôi biết mà, loại người như cậu vốn không thuộc về một nơi nhỏ bé như thế này.”

Hắn bước lên, đặt tay lên vai Nguyễn Hòa, siết nhẹ.

“Hãy đi về hướng Đông.”

“Ở đó có một căn cứ lớn, có lẽ… Họ sẽ giúp cậu trả lời được những điều đang tìm kiếm.”

Nguyễn Hòa ngẩng lên, nhìn về phía chân trời đằng xa.

Hướng Đông, nơi bình minh lên cũng là nơi bắt đầu đi tìm những bí mật chưa lời giải.

Nguyễn Hòa ánh mắt đen thẳm mà trống rỗng nhìn hai người đồng đội đã cùng mình trải qua sinh tử.

Một lúc sau, hắn cất tiếng, giọng khẽ như đang hỏi chính bản thân.

“Muốn đi cùng tôi không?”

Vũ Mạnh Trường khẽ nhếch môi, nụ cười thoáng hiện rồi nhanh chóng tắt đi.

Hắn lắc đầu, đáp: “Bọn tôi biết rõ thực lực của mình yếu kém, đi theo cậu chỉ làm gánh nặng.”

“Hơn nữa…” Hắn nhìn ra phía xa, giọng chùng xuống.

“Đại ca mất rồi, nhưng nơi này… vẫn còn những người anh em đang cần chúng tôi dẫn dắt.”

Nguyễn Hòa gật đầu, không ép.

Ngay lúc đó, Bùi Lực chậm rãi thò tay vào túi áo trong, rút ra một sợi dây chuyền đã ngả màu.

Mặt dây là một đồng xu tròn khắc hình một đứa bé, nét khắc không rõ ràng, nhưng đôi mắt sáng và nụ cười kia, giống Bùi Lực đến bảy phần.

Hắn bước đến, đặt sợi dây vào tay Nguyễn Hòa, giọng trầm thấp.

“Nếu có cơ hội, hãy giúp tôi đưa thứ này cho một đứa bé tên là Bùi Sơn.”

Bùi Lực ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Hòa.

Trong mắt hắn, lần đầu tiên ánh lên một nỗi niềm nén chặt đã lâu.

“Và hãy nói với nó rằng… Tôi yêu nó nhiều lắm.”

Không khí trong khoảnh khắc ấy như đông cứng.

Nguyễn Hòa nắm chặt dây chuyền trong tay, gật đầu, không nói gì.

Nhưng trong lòng hắn lúc này đã có thêm một lời hứa, một lời hứa không cần thốt ra nhưng sẽ ghi tạc trong lòng.

Bùi Lực chợt hỏi: “Cậu biết lái xe ô tô không?”

Nguyễn Hòa lắc đầu, khẽ đáp: “Không, trước kia không có dịp học.”

Chương 37: Ánh Sáng