Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 38: Đắng Hay Ngọt

Chương 38: Đắng Hay Ngọt


Bùi Lực gật đầu như đã đoán trước, rồi từ trong túi lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ, ném nhẹ về phía hắn.

“Vậy lấy cái này đi.”

Hắn đưa tay chỉ về phía xa, nơi có một chiếc xe gắn máy phủ bụi nhưng vẫn còn nguyên vẹn, lặng lẽ nằm bên dưới mái che mép tường.

Nguyễn Hòa bắt lấy chìa khóa không do dự.

Hắn định mở miệng nói lời từ biệt thì một tiếng bước chân khẽ vang lên.

Vũ Mạnh Trường bước lại gần, tay cầm một bao thuốc dúi vào tay hắn, nụ cười nhạt hiện trên môi.

“Thuốc an thần, ra ngoài kia, có khi thứ này còn hữu dụng hơn cả s·ú·n·g đ·ạ·n.”

Giọng nói cố tỏ ra thoải mái, nhưng trong ánh mắt hắn ẩn chứa nỗi buồn khó giấu.

Nguyễn Hòa nhận lấy bao thuốc, khẽ gật đầu, rồi ngẩng mặt lên nhìn hai người trước mặt.

Dù đôi mắt đã không còn ánh sáng, nhưng hắn vẫn nhìn họ thật lâu như thể muốn khắc sâu từng đường nét, từng hơi thở, từng dấu vết linh hồn của họ vào trí nhớ mình.

Rồi giọng hắn khàn khàn, nhưng rõ ràng.

“Cảm ơn, tạm biệt.”

Không có lời hứa hẹn, không có những vòng tay ôm lấy, chỉ là ba từ đơn giản như một lời nói thường ngày.

Bùi Lực mím môi, gật đầu.

“Tạm biệt, hẹn gặp lại.”

Vũ Mạnh Trường cười khẽ, nhưng giọng lại mang một chút nghèn nghẹn.

“Đi cẩn thận, chúng ta sẽ còn gặp lại.”

Nguyễn Hòa không trả lời, hắn xoay người, bước đi.

Bóng lưng dần khuất sau lớp sương mỏng và ánh nắng đầu ngày nhạt nhòa.

Vũ Mạnh Trường ngồi xuống bậc thềm, ngửa cổ nhìn trời.

“Mới có vài ngày mà thằng nhóc trở nên cứng cáp hơn rất nhiều.”

Bùi Lực đứng cạnh, nhớ đến lần đầu tiên gặp Nguyễn Hòa, hắn cười khẽ.

“Hi vọng sẽ có ngày gặp lại.”

Xa xa nơi chân trời, một tiếng động cơ xé gió vang lên.

Chiếc xe gắn máy màu đen lao vun v·út trên con đường phủ đầy tro bụi, để lại sau lưng một vệt dài hun hút như quá khứ bị bỏ lại.

Gió rít bên tai, đất đá bay mù mịt, ánh mặt trời rọi lưng người đàn ông đơn độc như nhuộm cả thân hình hắn bằng sắc vàng rực rỡ.

Nguyễn Hòa ngậm điếu thuốc trên môi, lửa cháy lên đỏ rực khi gió táp qua mặt.

Chiếc áo khoác bay phần phật, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn về phía trước, nơi chân trời đang dần lên, nơi bí mật, sự thật và nguy hiểm đang chờ đợi.

Đây là khoảnh khắc của tự do, khởi đầu của một hành trình mới, dành cho kẻ đã đánh đổi tất cả để giữ lại chút hi vọng cuối cùng trong màn đêm tăm tối.

Giờ đây, hắn không còn là kẻ bị lôi đi trong dòng chảy của số phận.

Hắn là người cầm tay lái, chủ động đi trên con đường định mệnh của mình.

Từng vòng bánh xe lăn đi như tiếng trống báo hiệu, in sâu vào con đường gồ ghề của một thế giới hoang tàn, mở lối cho một huyền thoại sắp được viết nên.


Trong một cửa hàng kem nhỏ nằm giữa quảng trường, ánh đèn vàng hắt lên mặt kính tủ lạnh trưng bày đủ hương vị ngọt ngào của mùa hè.

Nguyễn Dương đứng đó, tay đút túi quần, ánh mắt nghiêm túc đến kỳ lạ khi nhìn chằm chằm vào hai hộp kem phía trước, một vani, một socola.

Nhân viên bán hàng liếc nhìn khách, nở một nụ cười chuyên nghiệp rồi định mở lời.

“Anh…”

“Suỵt.” Nguyễn Dương khẽ đưa ngón trỏ lên môi, đôi mắt liếc qua như thể vừa làm gián đoạn một nghi thức thiêng liêng.

“Tôi đang đứng trước một trong những lựa chọn khó khăn nhất trong ngày.”

Hắn chậm rãi nói, giọng trầm ấm mà kiêu kỳ, như thể đang cân nhắc vận mệnh của cả nhân loại.

“Vị vani tinh tế, thuần khiết nhẹ nhàng như ánh trăng, hay socola đậm đà, mang theo vị đắng như mối tình đầu?”

Một khoảnh khắc im lặng dài như thể cả thế giới đang nín thở vì quyết định ấy.

Rồi hắn khẽ gật đầu, khóe miệng nhếch lên nói.

“Không thể để một bên chịu thiệt được, cho tôi cả hai.”

Nhân viên gật đầu lặng lẽ, không dám hỏi thêm một lời nào.

Nguyễn Dương nhận lấy hai cây kem từ tay cô nhân viên, nhẹ nhàng cúi đầu cảm ơn rồi quay người bước ra khỏi tiệm.

Con phố về đêm không quá đông người, chỉ lác đác vài cặp đôi tay trong tay, tiếng cười nói văng vẳng theo gió.

Nguyễn Dương đi chậm rãi trên vỉa hè lát đá, ánh đèn lấp lánh phản chiếu lên đôi giày đen bóng loáng.

Hắn khẽ nghiêng đầu, ngắm nhìn bầu trời, nơi một vài vì sao nhỏ le lói giữa tầng không.

“Đêm nay đẹp thật.” hắn khẽ nói, như tự thưởng thức sự yên tĩnh quanh mình.

Đi ngang qua công viên, hắn thấy một đứa bé đang khóc vì làm rơi kem.

Không do dự, Nguyễn Dương dừng lại, cúi xuống đưa cây kem vani của mình cho đứa bé.

“Đừng buồn, hương vị này sẽ làm tâm trạng em tốt lên.” Hắn nháy mắt.

Đứa bé ngơ ngác nhìn hắn, rồi lí nhí nói cảm ơn.

Nguyễn Dương đứng thẳng dậy, bước đi tiếp với cây kem socola trong tay và một nụ cười nhàn nhạt trên môi, như thể vừa làm được điều gì đó vĩ đại.

Đúng lúc đang thong thả liếm một miếng kem, chiếc điện thoại trong túi Nguyễn Dương rung lên, kèm theo nhạc chuông quen thuộc vang lên từ giai điệu cổ điển hắn tự chọn, Eine Kleine Nachtmusik của Mozart.

Hắn nhướng mày, lấy điện thoại ra nhìn.

Trên màn hình hiện rõ ba chữ Lê Hồng Ngọc.

Nụ cười bên môi Nguyễn Dương lập tức trở nên nghiền ngẫm.

Vẫn là kiểu cười nhã nhặn lịch thiệp pha một chút kiêu ngạo như thường, nhưng nếu ai tinh ý sẽ thấy nơi khóe mắt hắn khẽ nheo lại, một dấu hiệu báo động cho những người từng biết rõ hắn.

“Ồ, bác sĩ tâm lý gọi giờ này.” Hắn lẩm bẩm, liếm thêm một cái kem như đang cân nhắc nên nghe hay không.

Rồi hắn áp điện thoại lên tai, nhưng ánh mắt lại ánh lên một tia sắc bén không giống ánh mắt của người đang đi dạo đêm thư giãn, mà giống ánh nhìn của một kẻ săn mồi đã phát hiện ra con mồi mình yêu thích nhất vừa tình nguyện bước vào tầm ngắm.

“Alô.” Giọng hắn vang lên nhẹ nhàng, mềm như lụa.

“Chị Ngọc gọi cho tôi giờ này, chẳng lẽ là… nhớ tôi?”

Phía bên kia im lặng một nhịp, dường như ngay cả bác sĩ tâm lý cũng cần vài giây để chuẩn bị tinh thần trước khi nói chuyện với hắn.

Đầu dây bên kia, Lê Hồng Ngọc khẽ cau mày.

Cô tựa lưng vào ghế sofa, tay cầm ly nước ấm, ánh mắt nhìn mông lung về phía ban công đèn vàng nhàn nhạt.

Nhưng trong lòng, sự điềm tĩnh đã bị xáo trộn.

Giọng người ở đầu dây không sai, là Nguyễn Hòa Dương.

Nhưng lại có gì đó… không đúng.

Không còn là giọng điệu trầm thấp, lạnh nhạt quen thuộc, thứ âm thanh từng khiến cô phải lựa lời từng chữ để tránh kích động cảm xúc bất ổn của hắn.

Mà bây giờ, người ấy lại cười, thậm chí còn trêu chọc.

Và điều đáng ngờ hơn cả hắn vừa gọi cô là chị Ngọc mà không phải là bác sĩ.

Một tiếng ‘chị’ thân mật đến kỳ lạ, lại mang theo chút chọc ghẹo tinh quái, như thể… hắn là một con người hoàn toàn khác.

“Nguyễn Hòa Dương?” Cô gọi tên hắn, giọng vẫn dịu dàng nhưng rõ ràng mang theo sự cảnh giác.

“Bây giờ em đang ở đâu?”

Nguyễn Dương ngửa cổ nuốt miếng kem cuối cùng, nghe giọng cô vang lên đầy thăm dò.

Hắn nhướng mày, rồi cười khẽ một tiếng cười nhẹ nhàng nhưng không kém phần lười biếng, đầy khiêu khích.

“Chị Ngọc à.” Hắn kéo dài giọng.

“Tự nhiên gọi cả họ tên ra vậy làm tôi có chút căng thẳng rồi đó.”

“Nhưng mà đừng lo, tôi vẫn rất ổn, chỉ là hôm nay tự nhiên thấy nhớ chị hơn mọi ngày.” Hắn chớp mắt như thật.

“Mà giọng chị có vẻ căng thẳng quá, hay chị đang tưởng tượng lung tung gì đó?”

Lê Hồng Ngọc khựng lại.

Cô không trả lời ngay.

Tay siết nhẹ lấy ly nước.

Càng nói chuyện, trực giác nghề nghiệp trong cô càng vang lên hồi chuông cảnh báo.

Đây… không giống Nguyễn Hòa Dương mà cô từng biết.

Chương 38: Đắng Hay Ngọt