Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 39: Cuộc Hẹn

Chương 39: Cuộc Hẹn


“Em quên hôm nay có hẹn với tôi à?”

Giọng Lê Hồng Ngọc nhẹ nhàng vang lên, nhưng từng chữ lại nặng nề như tâm trạng của cô.

“Ừm…” Hắn cười khẽ: “Tôi quên mất, xin lỗi chị Ngọc nha, hôm nay đầu óc tôi bay bổng quá.”

Một thoáng im lặng, hắn bỗng chậm rãi nói tiếp.

“Chị đang ở đâu? Tôi đến liền.”

Lê Hồng Ngọc nhíu mày, ngón tay chạm nhẹ lên thành ly thủy tinh.

Cô im lặng vài giây như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi mới từ tốn lên tiếng.

“Vẫn là quán cà phê cũ nhé.”

“Được.” Nguyễn Dương đáp ngay, nhẹ tênh, không một chút chần chừ.

“Tôi đến ngay.”

Cuộc gọi kết thúc, điện thoại trên tay Lê Hồng Ngọc hạ xuống, màn hình tối dần.

Cô ngồi yên một lúc, ánh mắt trầm lặng phản chiếu ánh đèn lặng lẽ của căn phòng.

Dường như trong lòng có điều gì đó vừa lướt qua, nhẹ như một linh cảm, nặng như một dự báo.

Cô cắn nhẹ môi dưới, rồi đứng dậy, đi đến trước tủ quần áo.

Lê Hồng Ngọc thoáng do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định thay đổi một bộ quần áo khác rồi bước ra khỏi nhà.


Quán cà phê nằm gọn trong một con hẻm nhỏ, ánh đèn vàng phủ mờ không gian như phủ lên một lớp sương ấm áp giữa màn đêm se lạnh.

Giai điệu jazz chậm rãi vang lên từ dàn loa cũ, từng nốt nhạc trôi lơ lửng như đọng lại giữa những làn khói cà phê.

Cánh cửa gỗ mở ra, tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên nhịp nhàng trên nền gạch lát cũ.

Lê Hồng Ngọc bước vào.

Cô mặc một chiếc đầm đen bó sát, vải lụa mỏng ôm lấy từng đường cong cơ thể như được cắt may dành riêng cho cô.

Làn da trắng hồng nổi bật dưới lớp vải đen tuyền, mái tóc uốn nhẹ buông lơi qua vai, đôi môi đỏ nhẹ cong lên thành một nụ cười dịu dàng mà lạnh nhạt.

Đôi chân dài thẳng tắp được bọc bởi lớp tất chân màu đen mỏng, tôn lên vẻ mượt mà và gợi cảm.

Cô bước đi với dáng vẻ bình thản, từng bước chân vừa đủ chậm để khiến ánh nhìn của những người trong quán vô thức dừng lại.

Không ai có thể không nhìn cô, không phải chỉ vì vẻ đẹp, mà là sự hiện diện của cô.

Một người phụ nữ như thể biết chính xác mình muốn gì và luôn là người cầm cán dao trong mọi cuộc đối thoại.

Cô chọn một chiếc bàn gần cửa sổ, lặng lẽ ngồi xuống, hai chân bắt chéo, đôi mắt như phủ một lớp sương mỏng quan sát từng chuyển động xung quanh.

Tối nay cô cố tình ăn mặc như thế, không phải để thu hút đàn ông mà để lột bỏ lớp vỏ bọc mà Nguyễn Hòa Dương đang khoác lên.

Cuộc gọi vừa rồi, giọng điệu kia, cách nói chuyện đó quá khác biệt với người thanh niên mà cô từng biết.

Và nếu như linh cảm của cô đúng thì người sắp đến đây, không còn là bệnh nhân Nguyễn Hoà Dương cô đang điều trị.

Một nhân viên phục vụ tiến tới, tay bưng ly cà phê sữa còn b·ốc k·hói.

“Của chị đây ạ.”

Hắn nói nhỏ, đôi tay hơi run, ánh mắt chạm vào ánh mắt của cô liền vội lảng đi, đôi tai hắn đỏ bừng.

Lê Hồng Ngọc khẽ mỉm cười, gật đầu cảm ơn.

Tiếng chuông gió khe khẽ vang lên.

Từ ngoài cửa có một người thanh niên đi tới.

Ánh sáng từ đèn trần rọi xuống khiến hắn như nổi bật hẳn giữa không gian mờ ảo của quán.

Hắn khoác trên mình một bộ vest đen ôm gọn, từng đường chỉ tinh tế được may đo hoàn hảo, chiếc áo sơ mi trắng tinh không một nếp nhăn, nút tay áo bạc khẽ lấp lánh dưới ánh đèn.

Đôi giày da bóng loáng phát ra tiếng cộp cộp nhẹ mỗi lần hắn bước, so với một người thanh niên, hắn càng giống một nhân vật thành công từng trải, có địa vị, có giáo dưỡng, lại có một chút gì đó… không thể chạm tới.

Lê Hồng Ngọc ánh mắt rơi trên người thanh niên, âm thầm đánh giá.

Vẫn là gương mặt quen thuộc ấy, nhưng biểu cảm thì hoàn toàn khác.

Nét thanh lịch tự nhiên, phong thái tao nhã như quý tộc cổ điển, đôi mắt sâu không đáy lấp lánh sự sắc sảo, và phía sau là một thứ khí chất không thể che giấu sự kiêu ngạo, tự tin đến ngạo nghễ.

Lê Hồng Ngọc khẽ nheo mắt, chỉ một cái nhìn, cô đã xác nhận.

Người thanh niên này, không phải Nguyễn Hoà Dương mà cô từng biết.

Không phải người từng ngồi trước mặt cô trong những buổi trò chuyện dài đằng đẵng với ánh mắt trống rỗng và giọng nói trầm khàn thiếu sức sống.

Không phải kẻ từng chìm đắm trong hoang mang, giày vò và tĩnh lặng.

Người này là một con người khác, một nhân cách hoàn toàn mới.

Nguyễn Dương thong thả bước tới, kéo ghế ngồi xuống đối diện Lê Hồng Ngọc.

Hắn không vội nói gì ngay, chỉ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lướt nhẹ qua gương mặt cô, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ nơi ánh trăng nhàn nhạt rọi vào quán.

“Ngay cả ánh trăng đêm nay cũng phải cúi đầu xin thua trước vẻ đẹp của chị.”

Hắn nói, giọng trầm thấp như rượu vang lâu năm, chậm rãi nhưng đầy mê hoặc.

Một nụ cười nhàn nhạt xuất hiện nơi khóe môi hắn, vừa đủ lịch thiệp nhưng không kém phần nguy hiểm.

“Chị biết không, tôi đã từng nghĩ mình không dễ rung động với vẻ đẹp nào nữa, cho đến khi thấy chị trong chiếc váy này.”

Ánh mắt hắn dừng lại trên bờ vai Lê Hồng Ngọc, rồi lướt xuống đôi chân thon dài bọc trong lớp tất đen mỏng của cô.

Hắn không giấu giếm sự thưởng thức, nhưng vẫn giữ một khoảng cách đúng mực, thứ khoảng cách chỉ những kẻ biết cách săn mồi mới duy trì được.

“Người ta nói bác sĩ tâm lý giỏi là người có thể đọc được người khác… Nhưng tôi đang tự hỏi, chị đã đọc được tôi đến đâu rồi?”

Hắn nghiêng người về phía trước, ánh mắt như muốn xuyên qua tâm trí cô.

“Hay chị chỉ đang cố hiểu một người đàn ông vừa muốn được chữa lành, vừa muốn phá hủy mọi giới hạn của mình?”

Lê Hồng Ngọc siết nhẹ tay quanh cốc cà phê.

Cô không đỏ mặt, cũng không giật mình, nhưng trong lòng là một cơn sóng ngầm trào lên.

Câu nói tán tỉnh nghe chừng tưởng lịch thiệp, nhưng ẩn sau mỗi lời là sự nguy hiểm mơ hồ.

Gương mặt cô vẫn điềm tĩnh, ánh mắt vẫn bình thản, nhưng sống lưng đã bất giác căng lên.

Người này… thông minh, tự chủ, và biết rõ mình đang làm gì.

Lê Hồng Ngọc nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt bình thản như hồ nước tĩnh lặng.

“Có vẻ tâm trạng em rất tốt, có niềm vui mới sao?” Cô nghiêng đầu, giọng mềm mỏng, mang theo chút ấm áp của người chị hơn là bác sĩ.

“Có thể kể với tôi không?”

Nguyễn Dương bật cười, ngón tay gõ nhẹ lên thành ly nước như đang suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu.

Hắn nhìn cô một cách thú vị, như thể trò chơi vừa mới bắt đầu.

“Chị nghĩ tôi có niềm vui mới sao?” Hắn nói, khẽ nhướng mày.

“Tôi thì nghĩ… đó là cảm giác được sống với chính bản thân.”

Lê Hồng Ngọc không phản ứng, vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi.

“Vậy sao? Trước giờ em không sống thật à?”

Nguyễn Dương nghiêng đầu, ánh mắt sắc lẻm như dao lướt qua gương mặt cô.

“Không, trước giờ chỉ là một vai diễn, một chiếc mặt nạ… Nhưng chị không cần lo.”

Hắn dừng lại thoáng chốc, giọng trầm xuống, chậm rãi nói tiếp.

“Vì chị là người duy nhất khiến tôi muốn gỡ bỏ nó.”

Lê Hồng Ngọc khựng lại nửa giây, dù đã chuẩn bị trước, cô vẫn cảm thấy như b·ị đ·âm thẳng vào chỗ yếu.

Cô đặt ly cà phê xuống bàn, hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt nghiêm lại.

“Nguyễn Hoà Dương.”

Cô gọi thẳng tên, nhấn mạnh từng chữ: “Em đang thử tôi đấy à?”

“Không đâu.” Hắn cười khẽ, ánh nhìn như phủ sương.

“Tôi chỉ thành thật thôi, lần đầu tiên, với một người phụ nữ xứng đáng.”

“Em biết tôi đã có gia đình.”

“Tôi không thấy chiếc nhẫn cưới.” Hắn đáp ngay, không để cô có thời gian phản bác.

“Và ánh mắt chị… chưa từng dành cho một người đàn ông nào đó.”

Chương 39: Cuộc Hẹn