Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hắc Bạch Chi Đạo
Unknown
Chương 46: Hưng Phấn
Tuy nhiên chỉ một thoáng, lớp lửa bị hất văng, và một móng tay đen dài hơn 30 cm chém sượt qua tay áo của Nguyễn Dương, để lại một vết rách sâu đến tận da thịt.
Máu rơi.
Nguyễn Dương khựng lại một nhịp, nhưng hắn không rút lui.
Nụ cười trên môi càng đậm.
“Khá đấy, vậy mà tao còn sợ mày không dám xáp lại gần.”
Hắn xoay cây bút lông trong tay, vẽ một vòng tròn trên không trung bằng chất mực lửa, lửa từ vòng tròn liền bùng lên thành rễ cây đỏ rực như tro tàn cháy dở, mọc ra khắp nơi trói lấy hướng di chuyển của Quỷ Cở Bạc.
Mộc Hỏa!
Những rễ cây đỏ rực như những con rắn sống, phát ra tiếng rít khẽ như tiếng lửa cháy âm ỉ.
Chúng trườn trên tường, bò dưới sàn, đan chéo thành một mê cung đang khép dần, khóa chặt từng hướng di chuyển, ép Quỷ Cờ Bạc vào giữa như một con mồi.
Nhưng nó không hoảng loạn.
Ngược lại, nó cười những tiếng quỷ dị.
Một tràng cười khàn đặc, vang lên như tiếng bài xóc trong cốc sứ đã hoen rỉ.
Bịch!
Một lá bài xuất hiện giữa không trung, không ai thấy nó được rút ra từ đâu.
Lá bài xoay tròn cực nhanh rồi nổ tung, từ đó phun ra hàng loạt quân bài khác như mảnh phi tiêu sắc bén.
Xẹt xẹt xẹt!
Rễ cây bị cắt lìa từng đoạn, tàn lửa bắn tung toé.
Nguyễn Dương nhíu mày, thân ảnh hắn lập tức di chuyển, vẽ lên không trung một ký tự bằng bút lông, từng nét như thư pháp cổ xưa, nhưng khi nét cuối khép lại.
Ầm!
Một bức tường lửa dựng lên, ngăn lại cơn mưa bài.
Lửa v·a c·hạm với chất tà dị từ lá bài khiến không gian biến dạng, nhiệt độ giảm đột ngột như giữa mùa đông, lửa gần như bị đông lại.
“Không chỉ cắt được rễ, còn hút lấy năng lượng… Nếu không phải mình phá được quy tắc của nó, làm quỷ khí giảm đi thì không biết nó còn đáng sợ đến mức nào.”
Nguyễn Dương lẩm bẩm, ánh mắt thoáng lạnh.
Quỷ Cờ Bạc không dừng lại.
Nó đưa hai tay lên, như một màn ảo thuật, mười đầu ngón tay đột nhiên biến mất, thay vào đó là mười quân xúc xắc xếp theo hàng, phát sáng mờ ảo trong lòng bàn tay.
Loạt xúc xắc đồng loạt rơi xuống sàn.
Sáu, sáu, năm, ba, hai, một…
Từng con số xuất hiện như đang quyết định điều gì đó, căn phòng khẽ rung lên.
Từ dưới sàn, một chiếc bàn roulette khổng lồ trồi lên, phát sáng xanh lét, Nguyễn Dương đứng ngay trên vòng quay ấy, còn Quỷ Cờ Bạc thì ở trung tâm, cao hơn nửa đầu.
Cả căn phòng biến thành một trò chơi.
Sàn nhà bắt đầu quay.
Rễ cây bám trên tường bị văng ra, lửa bị hút ngược lại, Nguyễn Dương mất thăng bằng suýt chút nữa ngã nhào.
Nguyễn Dương cười khẩy, xoay ngược bút lông, đâm mạnh xuống sàn.
Một cây đại thụ bằng lửa nảy sinh từ chỗ hắn đứng, cắm rễ xuống đáy bàn quay, khiến hắn giữ được thăng bằng, thân ảnh bất động như núi giữa vòng xoáy.
Nhưng Quỷ Cờ Bạc chưa dừng lại.
Từ tay nó, một tấm bài JOKER xuất hiện, gương mặt tên hề trên bài từ từ nhăn lại rồi rướn ra khỏi mặt giấy như một sinh vật sống, cười khằng khặc, bò ra khỏi lá bài, rồi nhảy về phía Nguyễn Dương.
Một đòn đánh bằng sát khí thuần túy.
Nguyễn Dương xoay cổ tay, nhanh chóng viết ba chữ Mộc Kích trên không trung, từ đó một mũi tên bằng dây leo sắc nhọn bắn ra, ghim trúng ngực tên hề khiến nó rú lên điên cuồng.
Tuy nhiên, hắn vẫn không thoát khỏi sóng xung kích sau cú đánh.
Ầm!
Nguyễn Dương bị hất văng khỏi bàn quay, đập vào tường khiến máu từ miệng hắn phun ra, vệt đỏ thấm xuống vạt áo.
Mặc dù b·ị t·hương không nhẹ nhưng Nguyễn Dương vẫn chậm rãi đứng dậy.
Hắn lau miệng, ánh mắt sáng rực trong bóng tối, không sợ hãi mà là phấn khích đến tột cùng.
“Đúng rồi, càng mạnh thì tao mới càng muốn thắng mày.”
Quỷ Cờ Bạc nhấc tay, một loạt xúc xắc bắn ra như đ·ạ·n pháo, mỗi viên xoay tròn trên không rồi p·hát n·ổ thành vô số lá bài sắc bén, bắn thẳng về phía Nguyễn Dương với tốc độ kinh hồn.
Nguyễn Dương không lùi, tay lật nhanh cây bút lông, liên tục vẽ ra ba chữ.
Chữ thứ nhất là Hỏa.
Một cột l·ửa b·ùng l·ên chắn phía trước, nung cháy toàn bộ những lá bài đầu tiên.
Chữ thứ hai là Liêm.
Từ trong đất mọc ra hàng chục mũi móc câu sắc nhọn như lưỡi liềm, đan chéo thành hình xoắn ốc, xoáy lên trên như bẫy rừng, xoắn nát những quân bài đang tiếp cận.
Chữ thứ ba là D·ụ·c.
Chữ này viết sau cùng, ẩn ẩn trong hư không, khiến ngọn lửa vừa rồi đột nhiên cháy mạnh hơn, lửa bén vào móc câu xoắn ốc khiến toàn bộ xoáy lửa trở thành một lò xo rực cháy, đẩy ngược lực sát thương về phía Quỷ Cờ Bạc.
Quỷ Cờ Bạc lần đầu tiên bị ép lùi, làn khói quỷ khí quanh người nó bị đốt cháy từng mảng, lộ ra phần da thịt khô héo, gương mặt méo mó vặn vẹo, nó tru lên như một con thú b·ị t·hương.
Nguyễn Dương thở dốc, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh.
Bút lại vung lên.
Ba chữ tiếp theo nhanh chóng được viết ra, Mộc Tâm Hành.
Rễ cây từ sàn nhà, t·ừ t·rần, từ các khe nứt nhỏ nhất bắt đầu lan tràn, như một khu rừng sống mọc lên giữa lòng sòng bạc bị đổ nát.
Rễ cây quấn lấy các mảnh bài, bọc kín xúc xắc, khống chế không gian của Quỷ Cờ Bạc.
Quỷ Cờ Bạc rít lên một tiếng, phun ra một lá bài đen bóng có hình đầu lâu đỏ.
Ngay khi lá bài chạm vào rễ cây…
Ầmmm!!!
Một v·ụ n·ổ đen kịt khiến toàn bộ căn phòng rung chuyển, cây cháy, rễ gãy, Nguyễn Dương cũng bị hất lùi về phía sau, bả vai rách một đường máu đầm đìa.
Hắn cắn răng, cười.
“Vẫn chưa đủ.”
Cây bút trong tay hắn xoay một vòng như v·ũ k·hí của vũ công, rồi lại viết ra ba chữ.
Dương Mộc Hỏa!
Chữ Dương phát sáng, là một pháp ấn Thái Cực chỉ có nửa dương, từ đó sinh ra nguyên khí dao động, đẩy lùi tà dị.
Chữ Mộc làm cho rễ cây như có sinh khí sống lại, không ngừng đâm hoa nảy mầm.
Chữ Hỏa vừa kết thúc thì không gian bỗng b·ốc c·háy sau đó hòa vào chữ Dương trở thành ánh sáng rực rỡ.
Hắn hóa bản thân thành một mũi tên sống, phá tan làn khói quỷ, đâm thẳng vào Quỷ Cờ Bạc.
Cả hai v·a c·hạm lần nữa, khói, rễ, lửa, bài tây, xúc xắc… hỗn loạn giữa không gian, như một ván bài sinh tử giữa người và quỷ.
Mảnh vụn rơi lả tả trong không khí, tro bụi, lửa tàn và mảnh gỗ cháy xém như những chiếc lá mùa thu rụng giữa mùa đông rét mướt.
Quỷ Cờ Bạc khụy một gối xuống, phần vai trái bị đốt cháy đen kịt, lộ ra từng mảng cơ thịt khô quắt, run rẩy vì đau đớn.
Quỷ khí quanh người nó đã nhạt đi phân nửa, nhưng mắt nó vẫn rực đỏ, dữ tợn như loài dã thú bị dồn vào chân tường.
Phía đối diện, Nguyễn Dương thở dốc, mồ hôi nhỏ xuống từng giọt, trán đã lấm tấm máu khô.
Áo ngoài rách toạc, bờ vai run nhẹ, bàn tay vẫn siết chặt cây bút lông.
Hắn nhìn chằm chằm vào đối thủ, hô hấp nặng nề, rồi bỗng…
Cúi đầu thở dài.
Linh lực trong cơ thể đã gần cạn.
Hắn cảm nhận rõ từng đường gân mạch đang bị phản chấn, sức mạnh của bản thân và quỷ dị vốn đã không đồng loại, v·a c·hạm càng mạnh, càng khiến không gian xung quanh phát sinh dị biến, khiến số t·hương v·ong ngoài ý muốn bắt đầu tăng lên.
Nguyễn Dương nhắm mắt một lúc.
Một giây sau, hắn thu hồi cây bút lông.
Nguyễn Dương nâng tay chỉnh lại cổ áo, sau đó một làn khói trắng từ trên người hắn không ngừng lan tỏa, dần dần ngưng lại thành hình.
Một quyển sách lặng lẽ hiện ra trong tay hắn.
Bìa sách cổ xưa, giữa bìa có một vòng tròn Thái Cực không hoàn chỉnh chỉ có nửa dương, không có nửa âm.