Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hắc Bạch Chi Đạo
Unknown
Chương 47: Chấm Dứt
Khi quyển sách xuất hiện, quỷ khí quanh Quỷ C·ờ· ·B·ạ·c dao động mãnh liệt, giống như sói gặp trăng tròn, co rúm lại theo bản năng, nhưng rồi nhanh chóng rít lên điên cuồng, như cảm nhận được nguy cơ t·ử v·ong đang đến gần.
Nguyễn Dương ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hắn lúc này bất giác trở nên điên cuồng xen lẫn là sự tán thưởng, giống như cường giả đang công nhận đối thủ của mình.
“Ngươi là đối thủ đầu tiên từ khi ta tỉnh lại, đủ tư cách để ta dùng toàn lực.”
Hắn nhẹ giọng nói, như đang trò chuyện với chính mình… rồi bước lên một bước.
Không gian dường như chấn động theo.
Quyển sách trong tay Nguyễn Dương khẽ rung lên, rồi tự động mở ra như có một sinh mệnh riêng.
Từng trang giấy lật nhanh như bị gió thổi, đến khi dừng lại ở trang đầu tiên, vẫn là hình vẽ quen thuộc của Quỷ Kiếm.
Không một lời báo trước, từ trang giấy mờ mịt ấy, từng đạo khí mờ ảo bò ra, như khói ma quỷ tràn ngập không gian.
Chúng không ngừng lượn lờ, rồi như sống lại, chầm chậm quấn quanh cơ thể Nguyễn Dương.
Hắn đứng im, không chống cự.
Khí mờ như mạng nhện, như rễ cây, như máu đặc từng chút, từng chút một bám vào từng tấc da thịt, bám vào xương tủy.
Không có tiếng gào, không có đau đớn, chỉ có một sự yên lặng đến rợn người.
Cho đến khi bóng mờ tan đi, thứ xuất hiện khiến mọi ánh nhìn đều phải đông cứng.
Vẫn là thân hình Nguyễn Dương, nhưng đã hoàn toàn khác biệt.
Hắn mặc một bộ áo choàng cũ kỹ, mép áo rách nát, như vừa bước ra từ một trận chiến đẫm máu trong quá khứ xa xưa.
Hai mắt hắn không còn con ngươi, trống rỗng như hố đen, như thể đang nhìn thế giới qua một tầng vải liệm.
Trong hai tay hắn, hai thanh song kiếm một đen và một trắng.
Cả hai đều toát ra thứ khí tức âm u, điên loạn, như có linh hồn bị trói buộc trong đó không ngừng gào thét.
Hắn… đã dung hợp với Quỷ Kiếm.
Nguyễn Dương không lên tiếng, nhưng cả khí tràng quanh hắn đã biến đổi triệt để.
Không còn dáng vẻ thanh lịch, ngạo nghễ ban đầu, mà là thứ gì đó… nguy hiểm, dã tính, và lạnh đến thấu xương.
Quỷ C·ờ· ·B·ạ·c, lần đầu tiên trong trận chiến, hắn biết sợ hãi mà bước lùi một bước.
Một tiếng v·út xé gió vang lên, rồi thân ảnh Nguyễn Dương biến mất khỏi chỗ đứng, chỉ để lại một vệt khói đen mờ nhòe như bị kéo dài bởi tốc độ kinh người.
Song kiếm trong tay hắn vung lên, kiếm trắng chém ngang, kiếm đen đâm thẳng.
Mỗi một động tác đều mang theo thứ uy lực khiến không khí như bị xé toạc, phát ra âm thanh cao v·út như kim loại ma sát với linh hồn.
Quỷ C·ờ· ·B·ạ·c phản ứng cực nhanh, lách mình sang bên né tránh, nhưng mũi kiếm trắng vẫn kịp sượt qua vai trái.
Một tiếng ‘xoẹt’ vang lên khô khốc, vết chém không sâu, nhưng v·ết t·hương như bị rút cạn sức sống, không thể lành lại.
Quỷ C·ờ· ·B·ạ·c gầm lên, vung tay bắn ra hàng trăm lá bài tây phát sáng, mỗi lá như một lưỡi dao, mỗi góc bài mang theo sát khí c·hết chóc.
Nhưng…
Nguyễn Dương như một làn khói mờ ảo, hết tránh trái, nghiêng phải, rồi xoay người, lướt qua từng đòn t·ấn c·ông như một vũ công đang khiêu vũ giữa chiến trường.
Thanh kiếm đen trong tay hắn đột ngột đâm thẳng vào bóng đen đang lan ra từ người Quỷ C·ờ· ·B·ạ·c.
Một tiếng ‘hú’ vang vọng, quỷ khí trên người cuộn trào, rồi bị kiếm đen hút ngược trở lại, như một con thú bị trói cổ lôi về trong đau đớn.
Từng nhát chém của Nguyễn Dương như có linh hồn riêng, vừa uyển chuyển như kiếm pháp cổ xưa, vừa tàn độc như đòn kết liễu của kẻ từng tắm qua máu người.
Quỷ C·ờ· ·B·ạ·c dần bị đẩy vào thế phòng thủ.
Cứ mỗi lần kiếm trắng chém vào là thân thể nó rách toạc, quỷ khí trào ra, và rồi kiếm đen đến ngay sau đó, hút sạch từng dòng quỷ khí, khiến v·ết t·hương không chỉ không lành mà còn trở nên suy yếu hơn từng giây.
Nguyễn Dương lúc này không nói một lời, đôi mắt trống rỗng mang theo thứ tập trung của kẻ đã quyết tử, nhưng sâu trong đó lại ẩn một nụ cười hưng phấn.
Hắn đang chém.
Không phải để giành phần thắng, mà như thể… đây là bản ngã thật sự của hắn.
Quỷ C·ờ· ·B·ạ·c rít gào trong tuyệt vọng.
Quỷ khí quanh người nó vặn vẹo dữ dội, thân thể bắt đầu rạn nứt như một cái bình chứa không còn đủ lực để giữ lại những mảnh vỡ đang cố vùng thoát.
Nó gào lên một tiếng thảm thiết, hai tay xoè ra, gom toàn bộ quỷ khí còn sót lại thành một luồng năng lượng đen đặc, xoáy cuộn như một cơn bão, rồi bất chợt phóng thẳng về phía Nguyễn Dương.
Một đòn tất sát.
Một cú phản kháng cuối cùng mang theo cả tuyệt vọng và hận thù.
Nguyễn Dương lúc này đang trong trạng thái dung hợp với Quỷ Kiếm, ánh mắt vô hồn, thân ảnh nhuốm khí đen, vẫn lạnh lùng bước tới như tử thần không cảm xúc.
Hắn vung song kiếm lên, định trực tiếp chém vỡ đòn phản công đó.
Nhưng…
“Gâu!!”
Một bóng đen nhỏ lao vụt ra từ góc tối.
Là Tiểu Hắc.
Trong nháy mắt, thân thể nhỏ bé ấy đã chắn ngay trước Nguyễn Dương, luồng quỷ khí khủng kh·iếp đâm thẳng vào cơ thể chú c·h·ó.
Bùm!
Một t·iếng n·ổ nén vang lên, không có lửa, chỉ có khói đen cuồn cuộn tỏa ra khắp không gian.
Cả căn phòng chấn động, sàn gạch nứt vỡ như mạng nhện.
Nguyễn Dương khựng lại, ánh mắt bỗng chốc lay động.
Khói tan đi, trước mặt hắn là thân hình nhỏ bé của Tiểu Hắc đang run rẩy, một bên lưng bị thiêu đen, máu rỉ ra theo từng hơi thở nặng nhọc.
Dù vậy, đôi mắt nó vẫn nhìn hắn, không oán không hận, chỉ có một sự trung thành thuần khiết đến mức khiến tim người nhói đau.
Nguyễn Dương siết chặt song kiếm, bàn tay hắn khẽ run lên.
Một kẻ vốn không động lòng giữa chiến trường, không chớp mắt dù phải giẫm lên xác người, lại đứng lặng vì một chú c·h·ó nhỏ chắn thay một đòn chí mạng cho mình.
Khí tức quanh hắn đột nhiên thay đổi.
Không còn là kiếm ý băng lãnh… Mà là sát ý cuồng nộ.
Trong hốc mắt trống rỗng bỗng ánh lên một ánh đỏ nhạt, cánh tay siết lấy chuôi kiếm như muốn nghiền nát, khí thế toàn thân vọt lên một tầng cao hơn.
“Ngươi… nên tan biến rồi.”
Giọng hắn vang lên, khẽ như gió thoảng, nhưng lại mang theo áp lực như đại địa sụp đổ.
Không gian như ngưng đọng.
Nguyễn Dương chậm rãi giơ song kiếm lên cao, cơ thể hắn lúc này tỏa ra khí tức âm trầm xen lẫn sức mạnh nguyên thủy, như thể chính hắn đã hóa thân thành một lưỡi kiếm giáng xuống từ trời cao.
“Chấm dứt!” Giọng nói lạnh buốt thốt ra từ đôi môi mỏng.
Ngay khoảnh khắc đó, cơ thể hắn mờ đi, chỉ còn lại hai vệt sáng trắng và đen xẹt qua không gian với tốc độ không thể nắm bắt.
Một t·iếng n·ổ khô khốc vang lên.
Song kiếm giao nhau thành hình chữ thập giữa ngực Quỷ C·ờ· ·B·ạ·c.
Thân thể quỷ dị ấy không nổ tung, mà bị chẻ làm hai, rồi từng mảnh nhỏ bắt đầu rạn nứt và tan rã như tro bụi giữa trời đêm.
Từ v·ết t·hương bị xé rách, quỷ khí ào ạt tuôn ra, không còn dữ dội như trước mà trở nên hỗn loạn, r·ối l·oạn như bị cắt mất nguồn điều khiển.
Cùng lúc ấy, quyển sách nửa dương trên không trung bỗng phát sáng, tự động lật đến một trang trống.
Một luồng lực hút cực mạnh bùng phát từ trang sách, toàn bộ phần thân thể đang tan rã của Quỷ C·ờ· ·B·ạ·c cùng lượng quỷ khí khổng lồ bị hút vào trong quyển sách, không còn một chút sót lại.
Nó vùng vẫy, gào thét như muốn thoát ra, nhưng hoàn toàn vô ích.
Phập!
Trang sách khép lại.
Không gian lập tức trở lại tĩnh lặng.
Quyển sách nhẹ nhàng rơi xuống, ngay giữa hai chân Nguyễn Dương, nằm yên không nhúc nhích.