Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 49: Rối Loạn

Chương 49: Rối Loạn


Trên màn hình là những chuỗi dữ liệu đang liên tục cập nhật, camera giá·m s·át, sóng âm, tọa độ định vị, và một vài đoạn video… hắn giống như đang lần theo dấu vết của ai đó.

Phía sau, tiếng bước chân trần của Hồng Ngọc vang lên nhẹ như mèo đi, cô bước lại gần, mái tóc vừa ướt vừa mềm xõa xuống vai, khiến bầu không khí vốn căng thẳng bỗng nhuốm một màu u mê quyến rũ.

“Anh lại theo dõi ai nữa vậy?” Giọng cô dịu dàng vang lên, nhưng ánh mắt lại đầy ẩn ý.

Nghiêm Hồng Hưng gõ vài dòng lệnh cuối cùng, màn hình lập tức đổi sang một cửa sổ trống.

Hắn nhấn nút tắt máy, ngả người ra sau ghế, giọng khẽ khàng nhưng vẫn vững vàng.

“Không có gì đâu, chỉ là công việc của anh thôi.”

Lê Hồng Ngọc không đáp, chỉ nhẹ nhàng cúi người xuống, đưa gương mặt xinh đẹp của mình lại gần hắn, mái tóc vẫn còn ẩm chạm vào cổ Nghiêm Hồng Hưng khiến hắn hơi giật mình.

Ánh mắt hắn thoáng xao động, vẻ chủ động của cô luôn khiến hắn không phòng bị nổi.

Khi đôi môi đỏ mọng của cô khẽ nhếch lên, hắn cũng không kìm được mà cúi đầu, đặt một nụ hôn chậm rãi lên môi cô.

Nụ hôn không mãnh liệt, nhưng lại kéo dài, như một thứ gì đó vừa ngọt ngào vừa dằn vặt.

Ánh mắt của Lê Hồng Ngọc dần trở nên mê mị, hơi thở dồn dập, cô khẽ khàng dựa vào hắn, thì thầm bên tai như một lời cầu xin.

“Yêu em đi…”

Không khí bỗng chốc lặng xuống.

Nghiêm Hồng Hưng khựng lại, nét dịu dàng trong mắt hắn tan biến, thay vào đó là một nụ cười đắng chát.

Hắn khẽ thở dài, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô rồi dừng lại ở sau gáy, giọng nói trầm xuống như từ rất xa vọng về.

“Em quên rồi sao… Anh không thể làm chuyện đó.”

Lê Hồng Ngọc lùi lại phía sau, ngồi bên giường, im lặng không nói.

Bộ váy ngủ ôm sát lấy từng đường cong mềm mại, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên làn da trắng ngần như sữa khiến cô càng thêm quyến rũ đến ngạt thở.

Nghiêm Hồng Hưng chỉ liếc một cái rồi nhanh chóng quay mặt đi.

Hắn không dám nhìn quá lâu vì sợ chính mình sẽ vỡ vụn.

Chuyện đó… không phải là bí mật, cô biết và hắn cũng biết.

Cả hai đều đã đi qua cơn bão của sự thật ấy, nhưng mỗi lần ánh mắt cô lướt qua, hắn vẫn cảm thấy một thứ gì đó âm ỉ cháy lên trong ngực, đó là cảm giác bất lực, hổ thẹn, và tự ti.

Hắn là chồng của cô nhưng lại không thể cho được thứ cô ấy muốn, ngay cả bản lĩnh của người đàn ông hắn cũng đánh mất trong vụ t·ai n·ạn.

Đêm xuống, trong sự im lặng của căn phòng, hắn thường nằm quay lưng lại với cô, nghe tiếng thở đều đều của người vợ xinh đẹp mà hắn không thể ôm trọn, tim như bị ai bóp nghẹt.

Có những lúc, hắn ước gì… cô ghét hắn, trách móc hắn, rời bỏ hắn đi.

Nhưng Lê Hồng Ngọc lại chưa từng nói gì, cô vẫn ở lại, vẫn dịu dàng, vẫn nhẫn nhịn.

Chính điều đó lại càng khiến Nghiêm Hồng Hưng dằn vặt hơn.

Hắn là một người đàn ông mạnh mẽ, từng cứu hàng chục sinh mạng, từng đối đầu với bao nhiêu kẻ t·ội p·hạm hung ác nhưng lại không thể vượt qua chính mình.

Mỗi lần nhìn cô, hắn lại thấy mình quá nhỏ bé và vô dụng.

Ngay khi hắn đang chìm trong những suy nghĩ nặng nề ấy, tiếng chuông điện thoại vang lên, chói tai và bất ngờ, kéo hắn trở về thực tại.

Nghiêm Hồng Hưng lập tức bắt máy, giọng nói bên kia dồn dập, ngắn gọn, đầy căng thẳng.

Không nói một lời, hắn đứng dậy, khoác nhanh bộ đồng phục cảnh sát, từng động tác dứt khoát và lạnh lùng như thể vừa phủi sạch đi tất cả cảm xúc phức tạp ban nãy.

Trước khi đi, hắn khẽ liếc nhìn Lê Hồng Ngọc một cái.

Không nói gì.

Cô cũng không hỏi gì.

Cả hai đều hiểu giữa họ luôn có một khoảng cách vô hình, không phải vì tình cảm không đủ, mà vì số phận đã khuyết đi một mảnh không thể thay thế.

Lê Hồng Ngọc ngồi lặng trên mép giường, bộ váy ngủ bằng lụa mỏng nhẹ dính lấy từng đường cong, để lộ bờ vai trắng muốt và xương quai xanh gợi cảm đến mức khiến chính cô cũng phải đỏ mặt khi vô tình soi mình trong gương.

Nhưng lúc này, đầu óc cô lại không đặt ở hình ảnh phản chiếu ấy.

Nó đang quay cuồng trong một mớ hỗn độn.

Buổi hẹn tối nay của cô với Nguyễn Hòa Dương.

Cái tên như một làn khói len lỏi vào từng khe hở trong tâm trí cô, không cách nào xua đi được.

Cô cố gắng gạt hắn ra khỏi đầu, nhưng càng nghĩ lại càng nhớ đến ánh mắt kiêu ngạo mà nóng bỏng, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc, và cái khí chất đàn ông đậm đặc như muốn bóp nghẹt hô hấp của cô.

Cái thứ khí chất mà chỉ có trên người của một người đàn ông thật sự.

Cô bất giác liếc về phía cửa, nơi Nghiêm Hồng Hưng vừa rời đi.

Người đàn ông từng là bức tường an toàn của cô, giờ đây chỉ còn lại bóng lưng dằn vặt và đôi mắt tránh né.

Lê Hồng Ngọc bất giác mở lên điện thoại, sau đó tìm đến tin nhắn của Nguyễn Dương.

Không biết tối nay cô đã xem đi xem lại bao nhiêu lần.

Dòng chữ đơn giản, vẫn là lời văn quen thuộc, nhưng… ngay phía cuối cùng là một hình trái tim màu đỏ.

Ánh mắt cô khựng lại.

Trái tim đó…

Nó như một giọt mực rơi xuống mặt hồ yên ả, tạo nên hàng loạt gợn sóng trong lòng cô.

Lê Hồng Ngọc cắn môi.

Cậu ta đang muốn trêu đùa mình sao?

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, trí tưởng tượng của cô không còn là của một người vợ ngoan hiền.

Cô thấy mình nằm dưới cơ thể nóng bỏng của người thanh niên ấy, hơi thở gấp gáp, da thịt kề sát, váy ngủ bị xé toạc trong cơn cuồng loạn, còn hắn thì thầm vào tai cô bằng chất giọng làm t·ê l·iệt toàn thân.

“Không!”

Cô giật mình như bị đ·iện g·iật, vội vàng ném điện thoại sang một bên.

Hai tay ôm lấy đầu.

“Mình điên rồi… điên thật rồi… Cậu ta là bệnh nhân của mình.”

“Hơn nữa mình là phụ nữ có chồng… mình không được phép…”

Nhưng trái tim cô vẫn đập rộn ràng như trống trận.

Và hình ảnh Nguyễn Dương với đôi mắt sâu thẳm và nụ cười nửa miệng ấy vẫn bám lấy cô như một cơn nghiện… một cám dỗ không cách nào thoát khỏi.

Nhưng cô có vạn lần cũng không thể ngờ rằng, người thanh niên khiến tâm trí của cô như rối bời ấy lúc này lại đang ở trong trại giam.


Trong phòng hỏi cung, Nguyễn Dương ngồi trên ghế, hai tay bị còng, vẫn giữ dáng vẻ ung dung như đang thưởng thức một vở kịch nhàm chán.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt bình thản lướt quanh căn phòng, cuối cùng dừng lại nơi người đàn ông đối diện.

Nghiêm Hồng Hưng.

Chiếc bảng tên lấp lánh nơi ngực trái đồng phục, khuôn mặt góc cạnh đang phủ một lớp lạnh lùng và nghiêm nghị.

Nhưng trong mắt hắn, không khó để nhận ra một tia gợn sóng của sự nghi ngờ xen lẫn khó chịu.

“Tên.” Nghiêm Hồng Hưng gằn giọng, ánh mắt không rời khỏi Nguyễn Dương.

Nguyễn Dương nghiêng đầu một chút, khẽ cười như thể nghe thấy một câu hỏi thú vị.

“Nguyễn Hòa Dương.” Hắn đáp, giọng trầm ổn, gần như lịch thiệp.

“Thân phận? Trong nhà có mấy người?”

Lần này, Nguyễn Dương hơi ngừng lại, ánh mắt hắn thoáng tối đi, rồi lại ánh lên vẻ giễu cợt.

Hắn tựa lưng vào ghế, nụ cười không còn hiền hoà mà chuyển sang sắc bén.

“Anh chắc chứ? Tôi nói rồi… có lẽ anh không muốn biết đâu.”

Ánh mắt Nghiêm Hồng Hưng lập tức lạnh đi.

“Đừng có chơi trò vòng vo!”

Hắn đập mạnh tay xuống bàn, tiếng vang khiến cả căn phòng như rung lên.

Nguyễn Dương chỉ nhướng mày, không tỏ vẻ gì là sợ hãi.

Hắn nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Hồng Hưng, trong ánh nhìn đó không chỉ là sự khiêu khích, mà còn là một loại áp lực vô hình.

Chương 49: Rối Loạn