Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hắc Bạch Chi Đạo
Unknown
Chương 48: Quỷ Lửa
Nguyễn Dương hạ tay.
Song kiếm cũng tan vào hư vô, trả lại hình dáng ban đầu cho hắn, vẫn là gương mặt ấy, vẫn là ánh mắt kiêu ngạo, nhưng sâu thẳm trong đó, một tia cảm xúc phức tạp khẽ dao động.
Nguyễn Dương cúi xuống nhặt lên quyển sách, từng bước tiến về phía Tiểu Hắc đang nằm, thân thể bé nhỏ co quắp lại, hơi thở mỏng manh như sợi chỉ, hai mắt đã bắt đầu đục ngầu, ẩm ướt.
Quyển sách trong tay hắn phát ra ánh sáng mờ nhạt, sóng linh lực như vẫn còn dư âm của trận chiến kinh thiên vừa rồi.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Tiểu Hắc, nhìn nó bằng ánh mắt nửa thương hại, nửa bất đắc dĩ.
“C·h·ó ngốc.” Hắn khẽ mắng, giọng pha chút giận dữ lẫn dịu dàng hiếm có.
“Ai bảo mày xen vào đúng lúc đó?”
Tiểu Hắc yếu ớt kêu lên một tiếng, đuôi khẽ vẫy, như thể vẫn muốn nịnh nọt dù sắp không còn sức sống.
Nguyễn Dương bật cười, nụ cười phức tạp đến mức ngay chính hắn cũng không lý giải nổi.
Hắn cúi người, đưa tay đặt l·ên đ·ỉnh đầu Tiểu Hắc, bàn tay hắn lạnh lẽo, nhưng luồng linh lực truyền vào lại ấm áp như suối nguồn.
“Xem như mày gặp may mắn… Còn không, tao cũng chẳng biết đi tìm ai để giữ danh vị đó.”
Nguyễn Dương thì thầm, giọng nói nhỏ đến mức chỉ có ba kẻ trong bóng tối nghe được hắn, Tiểu Hắc, và quyển sách.
Quyển sách bỗng nhiên tự mở, ánh sáng nơi trang giấy thứ hai lóe lên, một ký hiệu cổ xưa hiện ra.
Sứ đồ thứ hai, thu nhận.
Luồng khí tức huyền bí ùa ra, nhẹ nhàng bao trùm lấy thân thể bé nhỏ của Tiểu Hắc.
Một khế ước đã thành.
Thân thể Tiểu Hắc khẽ co giật, nhưng lần này không còn là sự hấp hối nữa, mà là bắt đầu của một sự tái sinh.
Từ nơi hắn nằm, một vòng sáng đỏ sẫm dần lan tỏa, ngọn lửa ma dị từ dưới mặt đất bùng lên bao trùm lấy thân thể nhỏ bé.
Ban đầu là những tiếng rên rỉ khe khẽ, sau đó là tiếng gầm trầm thấp, từng khớp xương kêu răng rắc như đang bị cưỡng ép kéo dài, xoay chuyển.
Lửa bốc lên dữ dội.
Mùi thịt cháy, da thịt lột ra, xương cốt vỡ vụn rồi tái tạo toàn bộ cơ thể Tiểu Hắc như đang bị t·hiêu r·ụi để rồi được rèn lại trong lò lửa của quỷ dị.
Nguyễn Dương lùi lại một bước, nheo mắt lại.
Đến khi lửa tắt, một con c·h·ó khổng lồ cao gần ba mét, thân thể như đúc bằng sắt nung, toàn thân phủ một lớp da đen cháy bóng, từng mảng cơ bắp phồng lên như núi.
Ba cái đầu, mỗi cái đều gắn liền bằng những khớp xương nham nhở, răng nanh dài nhọn hoắt như v·ũ k·hí của ác thần.
Từ bốn chân của nó, lửa rực cháy mỗi khi nó bước đi, không phải lửa của người sống, mà là lửa thiêu hồn từ vực sâu địa ngục.
Ba cặp mắt đỏ như máu, xoay chuyển, đồng loạt nhìn về phía Nguyễn Dương, rồi đồng loạt cúi thấp đầu, quỳ phục dưới chân hắn.
“Gừ…”
Một tiếng gầm rung động cả mặt đất, không khác gì một con thú dữ tuyên thệ lòng trung thành.
Ngay lúc đó, quyển sách trong tay Nguyễn Dương tự động lật trang.
Trang thứ hai hiện ra.
Giấy ngả màu nâu cháy, giữa trang vẽ một hình vẽ quái dị, một con quái thú ba đầu toàn thân rực lửa, nanh vuốt lởm chởm, sau lưng có vầng sáng tựa như kết giới địa ngục.
Dưới hình vẽ là hai chữ viết bằng máu… Quỷ Lửa.
Nguyễn Dương đứng trước con Quỷ Lửa, khoanh tay như đang ngắm một tác phẩm nghệ thuật đắc ý.
Ánh mắt hắn tràn đầy thỏa mãn, dừng lại nơi ba cái đầu đang cúi rạp phục tùng, trên môi nở một nụ cười không giấu nổi sự hài lòng.
“Được rồi, cũng không tệ…”
Hắn khẽ cười nói: “Tiểu Hắc, biến lại đi.”
Ngay lập tức, ngọn lửa bao quanh thân thể khổng lồ dần tắt đi như có linh tính.
Lớp da cháy sạm dần thu lại, ba cái đầu hợp nhất làm một, thân thể khổng lồ co rút nhanh chóng thành hình dáng c·h·ó nhỏ lông đen ban đầu.
Tiểu Hắc lắc nhẹ thân mình, sau đó quay đầu, thè lưỡi liếm tay Nguyễn Dương một cái như không có chuyện gì vừa xảy ra.
Nguyễn Dương bật cười khẽ, cúi xuống xoa đầu nó, chưa kịp mở miệng thì…
Ầm!
Cánh cửa chính bất ngờ bật mở.
Một luồng ánh sáng chói lòa từ bên ngoài ồ ạt chiếu rọi vào không gian tối tăm, rọi lên máu, xác người, mảnh vụn bàn ghế và khói bụi còn chưa tan hết trong không khí.
Từng bước chân nặng nề đồng loạt vang lên.
Một đội cảnh sát đặc nhiệm trang bị đầy đủ v·ũ k·hí, mặc giáp, cầm s·ú·n·g, mang theo khiên chắn, nhanh chóng xông vào.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt nghiêm trọng, tay siết chặt khẩu s·ú·n·g ngắn.
“Toàn đội, cẩn thận! Có thể còn quái vật bên trong!”
Ánh đèn pin lia một vòng, rồi dừng lại, ngay tại trung tâm tòa nhà.
Nguyễn Dương đứng đó.
Toàn thân hắn đầy máu, tóc rối, áo rách, dưới đất là hàng loạt t·hi t·hể và người b·ị t·hương nằm la liệt không rõ sống c·hết.
Hắn như vừa bước ra từ một cuộc chiến sinh tử, thế nhưng ánh mắt vẫn bình thản như đang đứng giữa phố đông người, nhẹ nhàng xoa đầu một con c·h·ó nhỏ.
Chỉ một giây yên lặng.
“Bắt lấy hắn!!!”
Tiếng hét vang lên như sấm.
S·ú·n·g đồng loạt chĩa vào Nguyễn Dương, đèn pin và tia laser đỏ chiếu thẳng vào trán hắn, hàng loạt cảnh sát lao đến từ mọi hướng.
Thấy cảnh tượng trước mắt, ánh đèn chiếu sáng, tiếng hô hét dồn dập cùng cả đám người ngã gục xung quanh, Nguyễn Dương khẽ nhíu mày.
Hắn liếc nhìn bãi chiến trường hỗn độn rồi lại nhìn bản thân toàn thân đầy máu, khẽ thở dài một tiếng như oán trách số phận.
“Biết vậy ban nãy cũng giả vờ b·ất t·ỉnh.” Giọng hắn rất nhỏ, như nói với chính mình.
Phía dưới chân, Tiểu Hắc gầm gừ vài tiếng, đôi mắt bỗng xuất hiện ba con ngươi, khẽ lóe lên ánh sáng hung tợn, như chỉ cần một tín hiệu nhỏ từ chủ nhân là sẵn sàng nhào ra cắn đứt cổ người đầu tiên dám đến gần.
Nguyễn Dương nhìn nó, nhẹ nhàng ra lệnh: “Đừng làm bừa, đi về phía chủ nhân của mày đi, lúc nào cần, tao gọi sau.”
Tiểu Hắc kêu lên khẽ một tiếng như bất mãn, rồi vẫn ngoan ngoãn quay đầu, bước đi bằng những bước chân mềm mại như c·h·ó nhà, lặng lẽ hướng về phía góc cầu thang nơi Phạm Thu Xuân đang nằm b·ất t·ỉnh.
Nó nhẹ nhàng rúc vào lòng cô gái, cuộn tròn lại, như thể chưa xuất hiện biến hóa, chỉ là một chú c·h·ó đen nhỏ ngoan ngoãn, rúc vào ngực chủ nhân để giữ ấm.
Cảnh sát vẫn còn ngỡ ngàng trước toàn bộ khung cảnh.
Nhưng khi thấy Nguyễn Dương giơ tay ra một cách rất phối hợp, vẻ mặt lại còn mỉm cười điềm đạm, họ càng thấy kỳ quái mà không thể nói thành lời.
Tiếng ‘cách’ vang lên giòn tan khi còng tay khóa lại cổ tay hắn, lạnh như băng thép, nhưng Nguyễn Dương vẫn đứng thẳng lưng, khóe môi hơi nhếch.
“Đi thôi.”
Giọng hắn vang lên nhẹ tênh, như thể chính mình mới là người đang hộ tống bọn họ ra ngoài.
…
Trong căn hộ cao cấp nằm giữa lòng thành phố, hơi nước còn vấn vương trong không khí.
Lê Hồng Ngọc vừa bước ra khỏi phòng tắm, những lọn tóc dài còn vương ướt, mềm mại như dòng nước chảy xuống làn da trắng mịn, lấp ló sau lớp váy ngủ mỏng manh màu khói xám nhạt.
Chiếc váy ôm sát lấy cơ thể, chất liệu lụa mịn như nước khiến đường cong quyến rũ của cô trở nên mềm mại mà mị hoặc, lưng váy khoét sâu để lộ phần sống lưng nõn nà, đôi chân thon dài như được kéo dài vô tận dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Ánh mắt Lê Hồng Ngọc mơ màng nhìn vào tấm gương gần đó, môi hơi cong lên tạo thành một nụ cười thoảng qua, nhưng lại khiến cả không gian như nóng lên vài độ.
Trong phòng khách, Nghiêm Hồng Hưng đang ngồi trước bàn máy tính, ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên gương mặt hắn, ánh mắt chăm chú, sống lưng thẳng tắp, bàn tay lướt qua bàn phím một cách điêu luyện.