Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 6: Quỷ Kiếm

Chương 6: Quỷ Kiếm


Trang giấy bỗng rung lên một cái.

Ngay giữa trung tâm bức vẽ, một dòng chữ đỏ thẫm như máu dần hiện ra.

“Quỷ Kiếm.”

Chữ viết uốn lượn nhưng sắc bén, tỏa ra một thứ áp lực quỷ dị, tựa như mang theo sự nguyền rủa của thời gian.

Nguyễn Hòa Dương đưa tay lau v·ết m·áu còn đọng trên khóe miệng, sắc mặt tái nhợt không chút sức sống.

Như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng có thể khiến hắn ngã quỵ.

“Thực lực của mình hiện tại… Vẫn quá yếu.”

Hắn thầm lẩm bẩm, giọng nói lạnh lẽo, ánh mắt lóe lên một tia bất mãn pha lẫn khinh thường.

Chỉ là sáng tạo ra một sinh vật…

Mà đã phải dùng đến nửa cái mạng.

Điều này đối với hắn mà nói, chính là một sự sỉ nhục, nhưng thời gian của hắn không còn nhiều.

Không chút do dự, Nguyễn Hòa Dương cắn mạnh đầu ngón tay, để giọt máu đỏ tươi chảy xuống.

Dùng chính máu của mình, hắn chậm rãi viết lên trang giấy một dòng chữ.

Mỗi một nét bút đều mang theo sự quyết tâm tuyệt đối.

Ngay khoảnh khắc dòng chữ cuối cùng hoàn thành, chiếc bút lông và quyển sách đột nhiên run lên, rồi hóa thành hai luồng ánh sáng, một đen một trắng, nhanh chóng dung nhập vào cơ thể hắn.

Một luồng khí tức mạnh mẽ bùng lên trong lồng ngực, như một cơn sóng dữ cuộn trào, rồi dần lắng xuống, chìm vào yên lặng.

Nguyễn Hòa Dương ngẩng đầu lên, đôi mắt hiện lên sự sâu thẳm khó dò.

Bánh xe vận mệnh của bọn họ… Đã bắt đầu di chuyển.

Khóe môi hắn giương lên, lộ ra một nụ cười mơ hồ.

“Cậu nhất định… Không được để tôi thất vọng.”


Một cơn đau nhói bùng lên trong đầu, kéo theo Nguyễn Hòa ra khỏi cơn mê man, hắn khẽ nhíu mày, đôi mắt dần dần mở ra.

Cái lạnh ẩm ướt và ngột ngạt xộc thẳng vào da thịt, mang theo mùi bụi bặm, sắt gỉ và một chút tanh tưởi mơ hồ.

Ánh sáng u ám từ bầu trời xám xịt len qua những khe hở của tòa nhà đổ nát, soi rọi lên cơ thể hắn.

Nguyễn Hòa đang nằm trên nền đất cứng, bề mặt gồ ghề và lạnh lẽo, đầy những mảnh vụn bê tông và thủy tinh vỡ.

Hắn hít sâu một hơi, chống tay ngồi dậy.

Cảm giác đầu tiên khi hắn nhìn thấy cảnh vật xung quanh, không phải là căn phòng quen thuộc, không phải thế giới hắn từng biết.

Trước mắt hắn là một thành phố đổ nát, những tòa nhà cao tầng bị hủy hoại, những con đường nứt vỡ với những chiếc xe bị bỏ hoang.

Gió thổi qua những con hẻm tối tăm, mang theo những tờ giấy báo cũ rách nát, lượn lờ giữa không trung như những bóng ma vất vưởng.

Cảm giác không an toàn tràn ngập trong không khí.

Nguyễn Hòa cúi đầu nhìn bàn tay mình, vẫn là cơ thể của hắn. Nhưng không khí xung quanh lại mang đến cảm giác xa lạ, như thể hắn đã bị kéo vào một thế giới khác.

Hắn chậm rãi đứng dậy, ánh mắt sắc bén quét qua bốn phía.

Không có tiếng động.

Không có con người.

Chỉ có một sự im lặng c·hết chóc đang bao trùm tất cả.

Hắn nhíu mày, bước về phía trước một bước.

Ngay khi chân vừa chạm đất, một âm thanh nhỏ vang lên từ bên dưới.

Cạch!

Hắn cúi xuống, phát hiện dưới chân mình là một bộ xương khô, những mảnh xương trắng toát bị vùi lấp dưới lớp bụi và đá vụn.

Những vết nứt li ti trên bề mặt xương cho thấy dấu hiệu sự bào mòn theo thời gian.

Trên mặt Nguyễn Hòa giấu không được vẻ lo sợ.

Nơi này… Rốt cuộc là ở đâu?

Mặc dù trong giấc mộng hắn đã từng đi đến không ít nơi xa lạ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn đặt chân đến một vùng đất hoang tàn như vậy.

Một cơn gió lạnh buốt bất ngờ lùa qua, mang theo mùi tanh hôi mơ hồ.

Xa xa, một chiếc loa phát thanh đã rỉ sét trên một cột điện nghiêng ngả bỗng nhiên vang lên một đoạn âm thanh rè rè, đứt quãng.

“… Nếu… Có ai đó… Còn sống… Chạy… Chạy đi… Đừng để bọn chúng… Phát hiện…”

Âm thanh chấm dứt một cách đột ngột, để lại một khoảng lặng c·hết chóc.

Lạch cạch… Lạch cạch…

Một thanh âm quái dị vang lên, như tiếng xương cọ xát vào nhau, hòa lẫn với những tiếng thở khò khè nặng nề.

Nguyễn Hòa theo phản xạ quay đầu về phía phát ra âm thanh, ngay lập tức hắn liền nhìn thấy một cái bóng gầy gò, khô quắt, loạng choạng bước ra từ ngõ hẻm.

Có lẽ nó đã từng là một con người.

Nhưng bây giờ, nó chỉ còn là một cái xác sống đang giãy giụa trên ranh giới gữa sự sống và c·ái c·hết.

Làn da của nó xám ngoét, bong tróc từng mảng, để lộ ra những thớ thịt l·ở l·oét bên dưới, nếu nhìn kỹ còn thấy giòi bọ đang lúc nhúc.

Trên gương mặt méo mó ấy, một bên mắt đã sớm thối rữa, để lại một hốc mắt đen ngòm, còn bên kia thì lồi hẳn ra ngoài, đỏ ngầu như máu đông.

Miệng nó há to đến mức gần như rách toạc hai bên mép, hàm răng gãy nát lởm chởm, nơi khóe miệng vẫn còn dính những mảnh thịt chưa kịp tiêu hóa hết.

Hai tay co quắp, ngón tay dài ngoằng với móng tay nhọn hoắt, như thể chỉ chực chờ để xé nát con mồi trước mặt.

Cả cơ thể nó bốc lên một thứ mùi kinh khủng, h·ôi t·hối, mục rữa, tanh nồng đến mức chỉ một hơi thở thôi cũng đủ khiến người ta buồn nôn.

Đây là…

Zombie!

Phản ứng đầu tiên trong đầu Nguyễn Hòa chính là chạy!

Cảm giác sinh tồn gần như đè bẹp hết mọi suy nghĩ, cái bóng dáng gớm ghiếc kia khiến cơ thể hắn như muốn đóng băng vì sợ hãi.

Nhưng… Đây là giấc mơ.

Nhận thức khiến thần kinh của hắn thoáng buông lỏng.

Nếu đây chỉ là một giấc mơ, vậy tại sao hắn phải chạy?

Tại sao không thử đối đầu với nó?

Bàn tay siết chặt lại, Nguyễn Hòa cố gắng nén nhịn cơn sợ hãi đang lan tràn trong lòng.

Hắn buộc bản thân phải đứng vững, hơn nữa hắn muốn thử sức bản thân.

Ánh mắt trở nên kiên định, hắn lùi lại một bước, hai chân vững vàng, sẵn sàng đối mặt với Zombie.

Zombie càng lúc càng đến gần, mỗi lần nó nhích gần hơn một chút, áp lực trong lòng Nguyễn Hòa càng tăng lên gấp bội.

Bình tĩnh… Bình tĩnh!

Nguyễn Hòa muốn kêu gọi v·ũ k·hí bản mệnh của mình, thì hắn phát hiện lại không có gì xảy ra.

Cây bút lông và quyển sách vốn luôn phản ứng theo ý niệm của hắn giờ đây lại hoàn toàn im lặng.

Không thể nào!

Nguyễn Hòa hoảng hốt, chẳng lẽ trong giấc mơ hắn không thể triệu hồi v·ũ k·hí bản mệnh?

Không còn thời gian để suy nghĩ nữa.

Ầm!

Zombie đạp mạnh một bước, cả cơ thể của nó nhào về phía trước. Khoảng cách chỉ còn chưa đến ba mét.

Trong lúc hoảng loạn, Nguyễn Hòa liếc nhanh xung quanh, bàn tay hắn bất giác vớ lấy một thanh sắt rỉ sét nằm trên mặt đất.

Vừa nặng, lại vừa lạnh nhưng bây giờ không còn lựa chọn nào khác.

Zombie lao tới!

Nguyễn Hòa cắn chặt răng, dồn hết sức nâng thanh sắt lên.

Vụt!

Một cú vung ngang, thanh sắt quét mạnh qua không khí, nhưng…

Zombie quá nhanh! Nó đã kịp né, hoặc đúng hơn là nó ngã nhào về phía trước theo cách chẳng ai ngờ đến.

Như một con rối bị đứt dây, nó bất chợt xông thẳng về phía hắn.

Bàn tay co quắp, móng vuốt sắc bén chực xé toạc cổ họng.

Nguyễn Hòa kinh hãi lùi lại, trái tim đập dồn dập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Chỉ cần chậm một giây thôi…

Bàn tay gớm ghiếc kia đã có thể tóm lấy cổ họng của hắn.

Suýt chút nữa mất thăng bằng!

C·hết tiệt! Hắn không thể để bản thân c·hết trong giấc mơ này được!

Nguyễn Hòa cắn chặt răng, gồng hết sức giữ thăng bằng, mặc cho hai chân đã bắt đầu run rẩy.

Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, nhưng hắn không có thời gian để sợ hãi.

Zombie lại lần nữa lao tới!

Nó há to miệng, lộ ra những chiếc răng gãy nát, mùi xác c·hết nồng nặc phả thẳng vào mặt hắn.

Chương 6: Quỷ Kiếm