Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 7: Thế Giới Hoang Tàn

Chương 7: Thế Giới Hoang Tàn


Nguyễn Hòa không lùi nữa.

Cảm giác sợ hãi dồn nén bấy lâu nay bỗng chốc bùng nổ thành một thứ khác.

Sự liều lĩnh!

“Dù chỉ là giấc mơ, ta cũng không thể c·hết dễ dàng như vậy!”

Nguyễn Hòa dậm mạnh một bước, dùng hết sức vung thanh sắt lên.

Bốp!

Một âm thanh nặng nề vang lên, thanh sắt rỉ sét đập thẳng vào đầu Zombie.

Cả cơ thể nó bị lực đánh bật sang một bên, ngã nhào xuống mặt đất, phát ra một tiếng động trầm đục.

Nhưng nó còn chưa c·hết.

Zombie không ngừng giãy giụa, bấu chặt ngón tay mục nát xuống nền đất, cố gắng đứng dậy.

Dường như không cảm thấy đau đớn.

Không biết mệt mỏi.

Không có cảm xúc.

Nó chỉ biết mình cần phải g·iết c·hết người trước mặt này.

Đôi mắt đục ngầu trừng thẳng về phía Nguyễn Hòa, tựa như một con thú săn đã khóa chặt con mồi.

Nhưng hắn làm sao có thể để cho Zombie làm ra hành động tiếp theo, ngay khi nó còn đang vùng vẫy, hắn siết chặt thanh sắt, vận hết sức lực còn lại.

Vụt!

Thanh sắt hạ xuống mạnh mẽ, đập thẳng vào giữa đỉnh đầu Zombie.

Không chỉ dừng lại một nhát, mà thanh sắt trong tay của hắn không ngừng nâng lên rồi lại đập mạnh xuống.

Lần nữa!

Lần nữa!

Lần nữa!!!

Đến thẳng khi Zombie không ngừng co giật, cái miệng há to, phát ra một tiếng gào ghê rợn, cơ thể dần dần ngừng cử động.

Một giây, hai giây, ba giây trôi qua…

Nó không còn đứng dậy được nữa.

Nguyễn Hòa lúc này mới thở dốc, cảm giác như lá phổi sắp vỡ tung vì kiệt sức.

Hai cánh tay buông thõng xuống, run rẩy đến đáng sợ.

Rất nhanh sự sợ hãi liền thay thế bằng sự hưng phấn, một cảm giác dị thường len lỏi trong từng thớ thịt của hắn không ngừng dâng lên.

Hắn đã g·iết một con Zombie bằng chính tay mình.

Hơn nữa hắn vẫn còn sống sót!

Nhưng còn chưa kịp tận hưởng niềm vui sau chiến thắng.

Một tràng tiếng gầm gừ ghê rợn vang lên từ phía xa.

Nguyễn Hòa giật mình quay phắt lại, hai mắt trợn tròn.

Từ cuối con phố đổ nát, một đoàn Zombie đang lao đến.

Không chỉ một, hai con mà là hàng chục con!

Chúng tràn ra như một cơn sóng đen ngòm, làn da mục rữa lẫn lộn giữa máu tươi và thịt thối.

Tiếng chân lê lết vang vọng, tiếng khớp xương kêu răng rắc, hòa cùng mùi xác c·hết nồng nặc, tất cả tạo nên một cơn ác mộng thực thụ.

“Không xong rồi!”

Nguyễn Hòa vừa muốn quay đầu bỏ chạy, thì bỗng nghe thấy một tiếng động cơ gầm rú lên.

Một chiếc xe Jeep quân sự phủ đầy bụi bặm lao ra từ góc phố.

Bánh xe trượt dài trên mặt đường nứt nẻ, đánh võng mạnh mẽ rồi dừng phanh ngay trước mặt hắn.

“Lên xe!”

Một giọng nói lớn tiếng vang lên từ ghế lái, bên trong là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, gương mặt gai góc, đôi mắt sắc bén quét qua Nguyễn Hòa.

Mặc dù cảm thấy nghi ngờ, nhưng lúc này hắn không còn lựa chọn nào khác, Zombie đã đến rất gần, không chần chừ thêm giây nào, vội vàng mở cửa xe, lao lên.

Cửa xe đóng sập lại ngay khi những cánh tay ghê tởm gần như chạm vào gáy hắn.

“Giữ chắc vào!” Người lái xe gầm lên.

“C·hết tiệt! Chúng đến rồi!”

Rầm!

Zombie đập mạnh vào thân xe, móng tay cào rách từng mảng sơn, những bóng đen lao đến như thiêu thân, đập rầm rầm vào cửa kính.

Tiếng gào rống vang vọng đầy rùng rợn, nhưng ngay lập tức chiếc xe Jeep đột ngột tăng tốc, bánh xe nghiến nát mặt đường, nhanh chóng tăng ga để lại một vệt khói bụi mịt mù.

Bỏ lại đằng sau là một biển Zombie điên cuồng đuổi theo.

Nguyễn Hòa ngồi trên ghế xe, tinh thần còn chưa ổn định, cảm giác mọi chuyện diễn quá mơ hồ.

Đi vào nơi hoang tàn này, chiến đấu với Zombie, bị truy đuổi bởi cả một đàn quái vật…

Dù đã trải qua vô số giấc mơ kỳ quái, nhưng chưa bao giờ hắn lại cảm thấy chân thật và đáng sợ như lần này.

Mọi thứ quá sống động…

Mùi máu tanh, mùi xác thối, cảm giác thép lạnh ngắt trong tay, tiếng xương vỡ vụn, tất cả đều rõ ràng đến mức khiến hắn rợn người.

Đây thật sự chỉ là một giấc mộng sao?

Nếu là mơ, thì tại sao hắn có thể cảm nhận được từng cơn đau nhức trên cơ thể.

Như thể… Hắn đã thật sự bước vào một thế giới khác.

“Còn sống chứ, nhóc?”

Một giọng nói trầm khàn vang lên, kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ.

Người lái xe liếc nhìn hắn qua gương chiếu hậu, ánh mắt sắc bén nhưng không có địch ý.

“Không trả lời thì tôi coi như cậu đ·ã c·hết đấy.”

“… Tôi còn sống, hơn nữa tôi tên Nguyễn Hòa Dương không phải là nhóc.” Nguyễn Hòa hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng, không che giấu được sự mệt mỏi trong giọng nói.

Người đàn ông khẽ nhếch mép, như thể đã đoán trước câu trả lời.

“Bùi Lực.”

Hắn giới thiệu ngắn gọn về bản thân, giọng nói điềm tĩnh có chút cộc cằn nhưng lại mang theo một sự từng trải.

Rõ ràng là một người đã quen thuộc với thế giới đầy rẫy t·ử v·ong này.

“Hòa Dương đúng không? Tại sao lại xuất hiện một mình ở đây?”

Ánh mắt Bùi Lực chợt sắc bén hẳn lên.

Ánh đèn chập chờn bên đường phản chiếu vào đôi con ngươi ấy, khiến nó trông như một lưỡi dao lạnh lẽo.

Rõ ràng, trong một thế giới đầy rẫy những sinh vật lạ, một kẻ đơn độc xuất hiện ở khu vực hoang tàn này là một điều không bình thường.

Nếu không phải là người điên, thì chỉ có thể là một kẻ cực kỳ nguy hiểm.

Nguyễn Hòa im lặng.

Hắn nên trả lời thế nào đây? Cũng không thể bảo mình đang trong giấc mơ, vừa tỉnh dậy liền xuất hiện ở nơi này.

Nghe đã thấy hoang đường, nếu ngay cả hắn còn khó tin, thì làm sao một người xa lạ như Bùi Lực lại tin được?

Nguyễn Hòa suy nghĩ nhanh chóng, rồi cố gắng trả lời bằng một giọng điệu thản nhiên nhất có thể.

“Lúc đi đến đây, tôi bị lạc khỏi tổ đội.”

Hắn không nói thêm chi tiết, bởi càng nói nhiều thì càng dễ lộ ra sơ hở.

Bùi Lực híp mắt, ánh mắt vẫn đầy vẻ nghi ngờ, hắn quan sát Nguyễn Hòa thật kỹ, từ trên xuống dưới.

Quần áo tuy đã bám bụi, nhưng hiển nhiên vẫn còn sạch sẽ quá mức so với một người sống lâu năm trong tận thế.

Da dẻ trắng trẻo, dáng người gầy gò, trông như một tên thư sinh yếu ớt.

Một kẻ như thế… Bùi Lực thầm nghĩ, có lẽ do quá vô dụng nên bị đồng đội vất bỏ.

Hắn không phải chưa từng gặp loại người này, vì được bảo vệ quá lâu trong nhóm, nhưng đến khi gặp phải nguy hiểm thì liền trở thành vật hy sinh cho cả nhóm.

Bùi Lực không hỏi thêm, hắn chẳng có hứng thú đào sâu vào nỗi đau của người khác, nhất là một tên đã mất đi chỗ dựa như Nguyễn Hòa.

Thế nên, hắn chỉ hờ hững, hỏi một câu đơn giản.

“Muốn về căn cứ của tôi không?”

Nguyễn Hòa nhíu mày, nhìn hắn qua gương chiếu hậu.

“Tôi có cần phải trả giá gì không?”

Bùi Lực bật cười, nhưng nụ cười không mang chút ấm áp nào, mà giống như một con thú săn đang quan sát con mồi của mình.

Hắn hỏi ngược lại: “Cậu có s·ợ c·hết không?”

Nguyễn Hòa không chần chừ, lắc đầu: “Tôi không.”

Bùi Lực cười càng lớn, trong giọng nói mang theo một tia tán thưởng hiếm hoi.

“Vậy đủ rồi, tôi ghét nhất là mấy kẻ tham sống s·ợ c·hết.”

Chiếc xe Jeep lao nhanh trên đường, hai bên đều có những tòa nhà sập đổ, những bức tường nứt toác, lộ ra bên trong tối om như miệng một con quái vật.

Xe chạy ngang qua một trạm xăng bị t·hiêu r·ụi, xác của những chiếc xe cháy đen vặn vẹo như những bộ xương sắt bị bóp méo bởi một sức nóng khủng kh·iếp.

Những tấm bảng hiệu bung ra khỏi tường, treo lủng lẳng chỉ chực chờ rơi xuống.

Không gian nặng nề đến đáng sợ, không có lấy một tiếng chim hót, chỉ có gió rít qua những khung cửa sổ vỡ nát, tạo thành những thanh âm rùng rợn như tiếng ai than khóc.

Chương 7: Thế Giới Hoang Tàn