0
Bên ngoài sơn trại.
Một lão giả cùng một người đàn ông trung niên đang nhìn lên sơn phong không tính là to lớn, nhưng cũng đầy đủ khí thế trước mặt.
“Thanh Huyền thúc, chúng ta có cần vào trong?” Lương Bá Thiên lên tiếng.
“Không cần thiết, chúng ta thủ ở đây là được, đám người ở đây không làm gì được nàng. Khi xảy ra chuyện chúng ta ra tay là được” Lương Thiên Thành phủ định, tại trong cảm nhận của hắn, trong sơn trại này cũng không có được khí tức mạnh mẽ nào có thể uy h·iếp được bọn hắn.
“Nhưng về tin đồn…” Bá Thiên vẫn còn hơi do dự.
“Chỉ là một tin đồn mà thôi, những người trên này không phải vẫn bình thường đó sao. Với lại nàng cũng cần một mình trải nghiệm một chút bên ngoài thế giới như thế nào hiểm ác, như vậy mới có thể nhanh trưởng thành. Nếu chúng ta để nàng trải qua quá dễ dàng, nàng làm sao trưởng thành được”
“Được. Ta nghe ngài” Bá Thiên ngoài miệng đồng ý. Nhưng trong lòng thì một đống ý nghĩ như “Thanh Huyền thúc đang lấy công báo thù tư, dùng cái này để dạy dỗ Khinh Hồng” nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng hắn cũng đồng ý với Thanh Huyền đó là cần phải để nàng chịu khổ một chút, mới nhanh trưởng thành để có thể đảm đương một phía được.
—-
Trong một căn nhà gỗ.
Lưu Xích thu công lại.
Từ hôm qua tới giờ, ngoại trừ tối qua phải ngủ dành 4 tiếng để ngủ, hắn dành thời gian còn lại vào để luyện công.
Qua một ngày khổ luyện, cộng thêm Xích linh chi phụ trợ, cùng với thiên tư của mình. Hắn đã là tu luyện hoàn thành phần rèn da và rèn cốt.
Hắn nắm chặt nắm đấm, cảm nhận được lực lượng đang khong ngừng lưu chuyển bên trong. Hắn hận không thể ra đại chiến 300 hiệp cùng con hổ kia.
“Không được, không được, ta không thể sóng như vậy được. Chắc chắn là trong đoạn thời gian này tiến cảnh quá nhanh làm ta trở nên buông lỏng quá rồi” Lưu Xích tự nhủ trong lòng.
“Nên ra ngoài đi dạo một chút để làm dịu tâm cảnh, nhưng trước khi ra ngoài cần điều chỉnh một chút” nói hắn điều chỉnh một chút trạng thái của mình, làm làn da trở nên nhợt nhạt một chút, một bộ đang bị bệnh nặng quấn thân.
Đẩy cửa, Lưu Xích bước ra ngoài.
Nhìn một đám sơn phỉ thô lỗ cười nói, hắn cũng không cảm giác gì. Từ một người bị bán làm nô như hắn, cùng những tên thổ phỉ ở đây xuất thân cũng không khác nhau là bao.
Có thể là xuất thân nghèo hèn không đủ ăn đủ mặc, cũng có thể như hắn xuất thân từ nô tịch, cũng có thể là bị người đuổi giết. Nên chỉ có thể đầu quân vào làm sơn tặc tìm đường sống.
Tất cả đều là một đám tầng dưới chót dân chúng mà thôi.
Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là hắn sẽ thương hại những kẻ ở đây, đều là những kẻ liếm máu trên lưỡi đao mà sống. Không biết có bao nhiêu người chịu khổ sở thậm chí là chết vì những kẻ này, thì có thì mà phải thương hại.
Đột nhiên có người gọi hắn lại từ phía sau:
“Tô Lâm, ngươi cũng đang đi dạo? Vết thương của ngươi đã đỡ hơn chưa?” một âm thanh của hán tử hơi có vẻ suy yếu.
Quay người lại Lưu Xích, chỉ thấy một mặt hung ác hán tử xuất hiện trước mặt hắn. Chỉ có điều khuôn mặt hơi tái nhợt đã làm mất đi một phần hung ác đó đi.
Nhìn về phía tay phải cụt của người tới, Lưu Xích lên tiếng: “Bành Vũ, trước khi lo lắng cho ta, ngươi nên lo cho bản thân đi đã”
Người tới là Bành Vũ, người cùng hắn trở về. Trong sơn trại này, hắn cũng chỉ biết mỗi một cái tên này.
“Ha Ha, ta đã không sao. Còn ngươi cũng bị một trảo của con quái thú kia, bị thương cũng không nhẹ đi?”
“Ta cũng đã đỡ hơn phần nào” Lưu Xích trả lời.
“Ngươi có suy nghĩ tiếp theo sẽ đầu nhập vào ai chưa?” Bành Vũ chuyển chủ đề, nhỏ giọng hỏi. Trước kia hai người bọn hắn là đi theo đại đương gia, nhưng hiện tại đại đương gia đã chết. Cũng nên tìm cho mình một bến đậu mới.
“Ta chưa suy nghĩ đến vấn đề này” Lưu Xích bản thân hắn không cần đầu nhập vào ai, nên trả lời rất dứt khoát.
“Vậy thì tiếc thật, ta đang định đầu nhập vào nhị đương gia. Nếu như chúng ta có thể cùng đầu nhập vào ngài ấy thì tốt quá”
Lưu Xích một mặt khinh thường, hắn không hề xem trọng những tên thổ phỉ ở đây, cho dù là mấy đại đương gia. Duy chỉ làm hắn để ý một chút đó chính là tên Liễu quân sư kia, lần trước hắn có gặp thoáng qua một lần. Khi đó hắn cảm nhận được một mùi quen thuộc, đó chính là mùi giả heo ăn thịt hổ.
Rất có thể tên kia đang che dấu cảnh giới của mình, hắn không nhìn ra cụ thể, nhưng có thể là bát cảnh, thậm chí là thất cảnh. Lưu Xích có thể nhìn ra được bởi vì chính hắn cũng đang tu luyện liễm tức công, hơn nữa cấp bậc có thể cao hơn của tên Liễu quân sư một chút.
Nhưng cũng chỉ như vậy thôi, đừng nói bây giờ, lúc hắn mới vào cũng đã có thể đi ngang ở đây.
“Lần trước khi được Trần lão chữa thương, ta nghe ngài ấy nói thiếu trại chủ đã vào thất cảnh” Bành Vũ một mặt thần bí nói.
“Thiếu trại chủ?” Lưu Xích nghi ngờ.
“Ngươi sao vậy? Không nhớ được cả thiếu trại chủ?”
“Không dối gạt ngươi, ta hiện tại trí nhớ không được tốt lắm. Ngoài ngươi, ta không nhớ được những thứ còn lại” Lưu Xích một mặt thành thật. Bây giờ hắn nếu phát hiện Bành Vũ biểu hiện ra chút nghi ngờ nào, hắn có thể phải giết người rồi rời khỏi đây.
Nhưng hắn lo lắng quá mức, Bành Vũ cũng không có nghi ngờ mà còn kiên nhẫn giải thích cho hắn nghe: “Thiếu trại chủ chính là con trai của đại đương gia, rất có thể sau này ngài ấy sẽ thay cha mình ngồi vào ghế đại đương gia của sơn trại”
“Rất lợi hại?” Tuy hắn không sợ một kẻ vừa mới vào thất cảnh, nhưng hắn cũng khá tò mò tại sao Bành Vũ lại thần thần bí bí khi nói về thiếu trại chủ như vậy.
“Chứ còn gì nữa. Ta đã có cơ hội được thấy ngài ấy ra tay lúc còn ở bát cảnh. Rất lợi hại, thậm chí đại đương gia còn khen thiếu trại chủ là có tư cách để đánh với thất cảnh.
“Mạnh như vậy?” Lưu Xích nghi ngờ.
“Ta nhớ được lúc đó cũng có ngươi ở đó, ngươi còn muốn có được sức mạnh như ngài ấy đâu Ha Ha”
“Vậy bây giờ thiếu trại chủ ở đâu?” Lưu Xích cũng có chút dao động, hỏi là muốn né người này một chút. Hắn là kiểu người thích cẩu đến vô địch hơn, tận lực không tiếp xúc với nguy hiểm.
Nghe Bành Vũ giải thích hắn cũng cảm giác được thiếu trại chủ có chút đồ. Lỡ đâu tên thiếu trại chủ phát hiện được chút dấu vết ngụy trang nào của hắn cũng không hay.
“Ngài ấy đang tu luyện phía sau núi đâu. À mà ngươi đã mất trí nhớ, ta khuyên ngươi tận lực đừng tiếp xúc gần nơi ngài ấy đang tu luyện, nếu không hậu quả tự gánh” Bành Vũ một mặt nghiêm túc.
“Ta sáng này nghe được Liễu quân sư lúc trước muốn đi gọi thiếu trại chủ, lúc đại đương gia mới được đưa về. Nhưng cũng bị thiếu trại chủ thét một tiếng ngất xỉu ba ngày mới tỉnh lại đâu” Bành Vũ nói thêm.
Lời trước có thể làm cho Lưu Xích lưu ý, nhưng nghe được lời sau, hắn lại một mặt khinh thường. Người khác có thể không biết, nhưng hắn lại biết được tên Liễu quân sư đó đang che dấu cảnh giới của mình. Muốn một tiếng thét có thể làm một người như vậy ngất đi, đúng là mơ tưởng xa vời.
Hai người đi tới đi tới, cứ như vậy hai người vừa đi vừa nói chuyện. Đột nhiên phía trước có đám người chặn đường của bọn hắn.
Lưu Xích nhìn thấy đám thiếu niên thiếu nữ đang nhìn về phía phòng nghị sự sau đó chuẩn bị bước vào.
Lưu Xích nhìn lướt qua đám người một lượt, nhưng khi nhìn đến thân ảnh hoạt bát đang dẫn đầu đám người. Con ngươi của hắn đột nhiên co rụt lại, nhưng ngay sau đó lại lập tức trở về bình thường. Hắn tận lực vận chuyển liễm tức quyết nhằm cố gắng che giấu khí tức của mình hết sức có thể.
Người kia dường nhu có cảm ứng, quay đầu nhìn về phía hắn. Nhưng khi thấy hai tráng hán cũng chỉ có cửu cảnh thường thường nên nàng cũng không để ý, một mạch tiến vào đại sảnh.
Lưu Xích hiện tại, mồ hôi lạnh chảy ròng: “Mẹ n* cái cảm giác nguy hiểm mà ta cảm nhận khi gặp nàng là vấn đề gì xảy ra. Trước kia ta chỉ là bát cảnh, nàng cũng bát cảnh thì thôi đi. Bây giờ ta đã thất cảnh, hơn nữa còn rèn luyện lại một lần nữa da và cốt, vẫn cảm giác được nguy hiểm từ nàng.” Một ngàn con nê mã đang chạy ngang qua đầu hắn làm dấy lên vô vàn cơn sóng.
“Chẵng lẽ nàng che dấu cảnh giới, thực ra đã là lục cảnh? Chuyện này là không thể nào” Hắn lúc trước đã có cơ hội nhìn từ xa nàng, lúc đó nàng chỉ là bát cảnh, mà hắn lúc đó cũng là bát cảnh. Chỉ là lúc đó hắn nghĩ hai người công pháp tu luyện khác nhau nên thực lực cũng có chút sai biệt là chuyện thường.
Đây không phải là hắn nói suông không thôi, mà đây là cảm nhận về nguy hiểm của hắn tốt hơn người thường rất nhiều. Nhờ vào cảm nhận được nguy hiểm trước, nên hắn mới nhiều lần chuyển nguy thành an đến bây giờ.
Nếu một người cho hắn cảm giác được nguy hiểm chứng tỏ người đó mạnh hơn hắn, hoặc có thể là có vật gì đó có thể gây hại cho hắn.
“Đúng rồi, có thể là nàng đã mang vật gì đó có thể gây nguy hiểm cho ta. Nên ta mới cảm nhận được nguy hiểm từ nàng, cũng chỉ có thể như vậy” hắn tự an ủi mình như vậy, và cũng chỉ có giải thích như vậy mới thích hợp với tình huống hiện tại.