Trong đại sảnh.
Liễu Cảnh đang ngồi trên ghế đầu tiên của hàng bên phải.
Thấy có người bước vào, hắn gấp quạt giấy trên tay lại. Đứng người lên chắp tay: “Là Lương tiểu thư ở trước mặt sao? Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, tuổi còn trẻ mà đã có được cảnh giới như vậy” Liễu Cảnh khuôn mặt tái nhợt, hơi thở không đủ. Đánh giá một chút mấy người trước mặt.
“Liễu quân sư ngài quá khen” Khinh Hồng vẻ mặt bình tĩnh. Bá Thiên thúc có nói ra ngoài làm việc gì cũng phải bình tĩnh, không được nóng vội.
Những người còn lại chỉ nhẹ chắp tay, không lên tiếng. Một bộ chúng ta chỉ là tùy tùng cho người trước mặt vậy.
Đột nhiên trong đầu kinh quang lóe lên, Khinh Hồng giống cười mà không phải cười nhìn về người đàn ông trung niên nho nhã trước mắt này. Trước khi vào đây, Hà Triều Sinh đã nói cho nàng tu vi của một số người quan trọng trong trại.
Người trước mắt cần phải là cửu cảnh, nhưng có vẻ đó chỉ là cho người ngoài nhìn mà thôi, có thể hắn đã là thất cảnh. Nàng lên tiếng:
“Liễu quân sư, có vẻ như ngài đã bị thương. Trong trại này có người có thể đả thương được ngươi sao?” Nàng thật sự tò mò ai có thể đả thương hắn. Chẳng lẽ là tên thiếu trại chủ kia.
Nhìn Lương Khinh Hồng như vậy, Liễu Cảnh cảm giác được mình đã bị nhìn ra chút gì đó. Nhưng hiện tại đó cũng không phải là chuyện to tát gì, nhìn ra được thì nhìn thôi. Dù sao hiện tại hắn đang bị thương, khí tức bất ổn. Nhưng hắn cũng coi trọng tiểu thư nhà họ Lương hơn một chút. Đúng thật hắn bị thương, nhưng không phải ai cũng có thể nhìn ra được nhiều thứ gì từ hắn.
“Đa tạ Lương tiểu thư quan tâm, ta chỉ là thương nhẹ thôi. Đường xá xa xôi có thể đã mệt mỏi. Mời ngồi” nói hắn đưa tay về phía ghế đối diện.
Khi thấy được Lương Khinh Hồng ngồi xuống, ba người kia vẫn còn đứng phía sau nàng. Hắn cũng không nói gì, thậm chí còn đoán ra một chút ba người là ai và muốn làm gì ở đây. Hắn không quan tâm, chỉ hướng bên ngoài hô: “Dâng trà”
Chờ một lúc, có một tên tráng hán cầm một bình trà, lần lượt rót vào ly trà trên bàn được để một bên cho hai người, sau đó lui ra ngoài.
Một bên ba người Hà Triều Sinh, Lý Thu Thủy, Giang Kiếm Bạch cũng đang quan sát người đàn ông trung niên này. Bọn họ là tới để điều tra tính xác thực của con quái vật kia, cho nên có bất cứ thứ gì khả nghi bọn họ đều cần nghiêm túc đối đãi.
Theo như tình báo mới nhất ngày hôm qua, Liễu Cảnh là bị thiếu trại chủ đả thương. Bây giờ bọn hắn có thể xác nhận là Liễu Cảnh thật bị bị thương, hơn nữa còn rất nặng.
Một bên, Khinh Hồng đang suy nghĩ tiếp theo nên làm như thế nào. Có nên trực tiếp mở lời hỏi về tên Lưu Xích hay không?
Thì đối diện đã truyền đến âm thanh: “Ta nghe qua mục đích của Lương tiểu thư chuyến này, nhưng thú thực với ngươi là chúng ta cũng không biết hiện tại tên Lưu Xích kia đang ở đâu” Liễu Cảnh lên tiếng, hắn không định đắc tội rồi Lương gia, cũng không tính xu nịnh bọn hắn. Dù sao Lương gia quá xa, xu nịnh cũng không có lợi ích quá nhiều. Mà đắc tội bọn hắn, thì rất có thể nhân gia ông ta sẽ phái người dọn dẹp đám thổ phỉ này.
Lần này tới đây chỉ là một tiểu nha đầu, cũng đã làm hắn sâu không lường được rồi. Nếu còn phái một vị lục cảnh tới đây để tiêu diệt bọn hắn, ai có thể chịu nổi. Trong sơn trại này, chỉ có thiếu trại chủ là có thể chống lại. Nhưng theo như tính cách quái gở của ngài ấy, rất có thể khi ngài ấy xuất hiện, toàn bộ sơn trại cũng đã bị đồ sạch.
Thêm nữa thiếu trại chủ đang tu luyện ma công, nên hắn cũng không dám chắc, ngài ấy sẽ ra tay cứu vớt sơn trại. Mà sẽ đợi đám người Lương gia làm mọi việc xong xuôi, sau đó hiện thân giết sạch đám người. Thu trọn bộ tinh huyết để tu luyện.
Những suy nghĩ đó như điện quang hỏa thạch lướt qua đầu của Liễu Cảnh, làm hắn bất tri bất giác rùng mình.
“Nghe nói, có hai người truy đuổi tên Lưu Xích có thể trở về. Không biết ta có thể hỏi bọn hắn một số chuyện được không?” Khinh Hồng cũng chỉ hơi thất vọng.
“Hai người sau khi trở về thì đang dưỡng thương đến bây giờ, để ta phái người đi tìm bọn hắn” Liễu Cảnh cũng không từ chối.
Chỉ là khi hắn chuẩn bị gọi người vào, khóe mắt hắn đảo qua trên chủ vị một chút. Hắn giật mình, đứng người lên cung kính chắp tay: “Thiếu trại chủ”
Đám người đối diện cũng phát hiện được, không biết lúc nào trên chủ vị đã xuất hiện một người. Người này không mảnh vả che thân, nhưng may mà vẫn còn một miếng vải rách còn đang đính trên người che mất bộ phận quan trọng.
Toàn thân hơi đen, cơ bắp phát triển quá mức như một đống u cục, chỉ thấy trên ngươi của hắn bất kể bàn tay, bàn chân hay khuôn mặt đều có u cục hiện lên. Chỉ để lộ một con mắt đen sì, sâu hoắm không một chút ánh sáng có thể đi qua nó.
Ba người phía sau mồ hôi lạnh chảy ra, dù cho không có khí thế nào phát ra từ người này. Nhưng cũng để bọn hắn liên miên bất định, trong đầu không tụ chủ được xuất hiện một ý tưởng: “Chẳng lẽ đây chính là con quái vật kia”. Nhưng khi nhìn lại Liễu Cảnh cung kính đối với người này như vậy, còn gọi hắn là thiếu trại chủ.
Bọn hắn xâu chuỗi những sự kiện đã xảy ra trong những ngày qua mà mật thám nói cho bọn hắn. Đầu tiên là quái vật xuất hiện ăn hết đồ ăn, để lại một đám người ngất xỉu mà không có ai tử vong. Sau đó Liễu Cảnh lại bị thiếu trại chủ thét một tiếng ngất xỉu ba ngày, nếu như nói thiếu trại chủ chính là con quái vật kia. Thì mọi chuyện đã có thể giải khai được rồi.
Ba người cảm thấy may mà bọn hắn hôm nay tới đây, nếu không ba nhà tự tiện tấn công vào tòa sơn trại này, hậu quả khó mà lường được.
Một bên Khinh Hồng cũng vô cùng kinh ngạc, nàng không phát hiện được người trước mắt làm sao xuất hiện. Suy Nghĩ của nàng cũng giống như ba người, chẵng lẽ đây chính là con quái vật kia.
Cổ Nguyệt Sinh rất hài lòng với cơ thể hiện tại, ít ra không còn như trước kia kinh khủng. Không phải sao, hiện tại đám người không ai mở miệng gọi hắn là quái vật là minh chứng tốt nhất.
Hắn giờ thân cao chỉ còn 2 mét 2, đống cơ bắp sợi rễ kia cũng rút lui đi. Làn da màu đen cũng bớt đi một chút.
Cặp mắt sâu như thâm uyên của hắn đảo qua đám ngườ, cuối cùng dừng lại trên đám người thiếu niên thiếu nữ. Cất giọng như quái vật đến từ địa ngục của hắn: “Đây là người mới mà các người chiêu mộ cho trại?”
“Thiếu trại chủ, không phải. Chuyện là như vậy…” Liễu Cảnh vội vàng phủ định, sau đó kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện. Nhưng hắn chưa dám nói là đại đương gia đã chết rồi, sợ thiếu trại chủ sẽ nổi điên.
“Vậy là các người muốn tìm Lưu Xích?” Cổ Nguyệt Sinh hương về phía đám người hỏi.
Thấy Khinh Hồng chưa kịp phản ứng, Hà Triều Sinh nở một nụ cười so với khóc còn khó coi, lên tiếng đáp: “Đúng vậy thiếu trại chủ, chúng ta tới đây là tìm hiểu về tên phản đồ Lưu Xích kia. Nếu Liễu quân sư đã nói trại không có tin tức của tên kia, chúng ta cũng không làm phiền, xin phép được cáo từ” hắn thật không muốn ở đây quá lâu, thật là quá áp lực.
“Sao có thể như vậy, ta cũng tò mò tên Lưu Xích kia là thần thánh phương nào. Mà có thể làm cho cha ta và các người hưng sư động chúng như vậy. Nếu các ngươi có thể tìm được tên Lưu Xích kia, ta cũng muốn được gặp mặt hắn một lần. Như vậy đi, trong khoảng thời gian này ta cho phép các ngươi tự do ra vào trại để tiện tìm kiếm như thế nào?”
“Như vậy thật làm phiền quý trại..” Triều Sinh chột dạ vẫn còn muốn chối từ.
“Không làm phiền, các người thời gian này ở lại trong trại đi, đỡ tốn nhiều thời gian qua lại. Liễu Cảnh ngươi cho người chuẩn bị phòng cho họ” Cổ Nguyệt Sinh không cho họ cơ hội từ chối.
“Rõ” Liễu Cảnh lên tiếng.
Đám người trước mắt cũng chỉ có thể đồng ý.
“Các ngươi cũng đi theo Liễu Cảnh đi” nói hắn đuổi đám người.
Đám người trước mắt cũng chỉ có thể đồng ý theo sau Liễu Cảnh.
0