“Nghe nói thiếu trại chủ đang tu luyện một môn ma công, rút người khác tinh huyết để mình sử dụng.” một người đột nhiên nói ra, nhưng hạ giọng xuống thấp hơn rất nhiều. Lời nói hắn vừa hạ xuống, thu hút được sự tò mò của mọi người.
“ Sao ngươi biết được chuyện đó?” Một tên khác đặt câu hỏi, hắn có một vết sẹo trên má phải thêm một bộ hung thần ác sát, không giống là một nhân vật dễ trêu, hắn tên là Vương ma Tử.
Hắn bỏ đao xuống, đi tới bên cạnh một tên gầy còm, một bộ dinh dưỡng không đầy đủ dáng vẻ, chính là kẻ đã nói mấy lời trước đó. Hắn chính là Đại Bàn tử, không biết tại sao một kẻ gầy còm lại có tên như vậy, nhưng đó không phải điều quan trọng.
Đại Bàn Tử bắt đầu nhìn đông tây, phát hiện không ai nữa mới bắt đầu thì thào “ta chính nghe Vương quả phụ ở phòng bếp thuật lại, có người lúc đi tiểu tiện nhìn thấy, nhìn thấy …”
Chưa thấy hắn nói xong thì bỗng nghe được tiếng quát lớn “các ngươi dám nói xấu thiế…”
Lời hắn còn chưa hết lời thì bị Vương Ma Tử bịt miệng lại “Vậy ngươi có muốn nghe nữa không” một mặt tức giận mà nói.
Nghe Vương Ma Tử đe doạ, tên này cũng chỉ thốt lên một chữ “nghe”.
Hắn tên là Vương Cương chính là người đầu tiên phát hiện ra Vương Sở Tiêu.
Cũng không trách hắn, bọn hắn là thổ phỉ ở đây, ngoài luyện tập, đi tuần, thỉnh thoảng ra làm nghiệp vụ một chuyến cũng không có gì để giải trí, nên nghe mấy lời đồn cũng chính là một loại khác để tiêu khiển.
Thấy vậy Vương Ma Tử quay lại nhìn Dại Bàn Tử ”thấy cái gì?”
Đại bàn tử cũng không vòng vo tiếp tục thấp giọng xuống nữa một khoảng “hắn thấy được trong đêm tối, một kẻ cao 2 mét tả hữu quay người về phía hắn, tóc tai bù xù, đang ở trong rừng cây nhai ngấu nghiến gì đó, cộng thêm mùi máu tanh rất nồng nặc”
Vừa nói hắn vừa giơ tay ra phía trước như đang cầm cái gì đó để gặm như thể làm vậy sẽ khiến nó chân thực hơn.
“Các ngươi nghĩ xem, cao hai mét, tóc tai bù xù. Trong sơn trại còn có ai ngoài thiếu trại chủ?”
Những người còn lại rùng mình một cái, không tự chủ được một tầng mồ hôi bắt đầu chảy dọc sống lưng.
“Nhưng làm sao người đó xác nhận thiếu trại chủ đang ăn một người” có người vẫn còn lý trí đưa ra câu hỏi.
Đại Bàn Tử bình tĩnh như thể biết được có người sẽ hỏi như vậy “ các ngươi có biết đoạn thời gian trước có một kẻ bị m·ất t·ích không?”
“Biết, hình như là Nhị Cẩu canh cổng thì phải”
“Đúng vậy, sau đêm đấy Nhị Cẩu bị phát hiện là đã m·ất t·ích một cách bí ẩn” Đại bàn tử tiếp lời.
“Nhưng không phải nói Trần đại gia nói là Nhị Cẩu không làm đúng công sự, tự ý bỏ đi vào rừng khi đang lúc canh cổng, nên bị hổ trên núi săn sao?” Vương Cương đưa ra nghi vấn, những người còn lại gật đầu.
“Lời như vậy ngươi cũng tin, nếu là ngươi đang làm nhiệm vụ, ngươi sẽ tự ý bỏ đi rồi vào rừng một mình để đối đầu với đám súc sinh trong rừng sao?” Đại bàn Tử hỏi ngược lại, những người khách gật đầu biểu thị đồng ý.
Trong lúc Đại Bàn Tử đang khoác lác, một đại thủ nhẹ nhàng luồn qua chuẩn bị đáp trên vai của hắn. Hắn đang chuẩn bị nói tiếp thì thấy được không khí bỗng yên tĩnh đến lạ thường, hắn bản năng ngẩng đầu lên. Lúc này hắn thấy được nguyên một đám giây trước còn một bộ nhiều chuyện giáng vẻ giờ đây từng cái từng cái từng cái một tròng mắt đang co rụt lại.
Hắn đang chuẩn bị mắng một đám vô dụng, chỉ nghe một chút thôi mà đã sợ tới vậy, thì hắn bỗng nhiên cảm nhận được một đại thủ to lớn đang đặt trên vai của mình. Hắn vong hồn đại mạo, mồ hôi lạnh chảy ròng. Nhưng ý chí cầu sinh đã thúc đẩy hắn, hắn quay người lại, nằm rạp trên mặt đất, nước mắt, nước mũi chảy ròng:
“Thiếu trại chủ ta sai rồi, ta lần sau không dám nữa, chính là Vương quả phụ đã nói cho ta, ta không phải cố ý nói xấu ngài”
Trần Nguyên: “?”
Đám người: “?”
“Ngươi vừa nói gì?” Trần Nguyên nhăn mày lại.
Đại Bàn Tử ý thức được không đúng, ngẩng mặt lên, nào có thiếu trại chủ ở đây, chỉ có Trần lão híp mắt nhìn lấy hắn.
Đại bàn tử: “?”
“Ta hỏi ngươi, các người vừa nói gì?”
Lúc này đại bàn tử nhận ra mình đã nói lỡ lời, nhưng sự việc cũng đã muộn. Khuôn mặt đưa đám hắn đành phải kể lại toàn bộ mọi chuyện cho trần lão nghe.
“Trần lão ta cũng chỉ là nhất thời ngu muội mới không phân rõ trắng đen, nghe những lời nói bậy bạ của Vương quả phụ, chắc chắn là có gì đó hiểm nhầm, thiếu trại chủ anh dũng, khí phái làm sao…”
BÀNH
Chỉ là lời của hắn còn chưa nói xong liền cảm nhận được một cự lực từ trước ngực truyền đến, sau đó văng xa bảy tám mét, liên tục thổ huyết không thôi. Trước khi mất ý thức, hắn chỉ nghe được lời của Trần lão:
“lần sau còn mở lời bịa đặt về thiếu trang chủ, c·hết”
“đa tạ trần lão khai ân” đó là mấy chữ cuối cũng Đại Bàn Tử có thể thốt ra.
“Các người đưa hắn xuống, lần sau không được như vậy nữa”
Đám ngươi năm miệng một lời vâng.
Sau khi tất cả đã lui ra, Trần Nguyên bắt đầu suy tư lên. Hắn cũng biết được một chút nội tình, đó là thiếu trại chủ đang tu một môn tà công liên quan tới huyết, nhưng Nhỉ Cẩu c·ái c·hết không thể là do thiếu trại chủ s·át h·ại được. Bởi vì hắn là người điều tra chuyện này.
“Còn có kẻ cao hai mét, tóc tai xù xì đang ăn cái gì trong đêm tối, còn có huyết tinh. Vấn đề này biết một chút là được, không cần điều tra quá sâu. Nếu đó đúng là thiếu trại chủ, điều tra ra cũng tự rước lấy hoạ, còn nếu không phải thiếu trại chủ đâu?” hắn tự nhủ lấy.
Ha Ha
Hắn cười to rồi tiếp tục nghĩ thầm: “quái nhân như vậy trên ngọn núi này còn có ai ngoài thiếu trại chủ, vẫn là không lẫn vào thì hơn.”
“Hình như bọn hắn còn nói, là thiếu trại chủ đã thất cảnh, nếu là như vậy lời nói.” hắn rùng mình một cái, trước kia cửu cảnh, bát cảnh hắn đã quái như vậy rồi không ai trị nổi. như vậy bây giờ thất cảnh, chẳng lẽ là vô pháp vô thiên, dù gì hắn đã có tiền sử g·iết rất nhiều người khi nổi điên.
Lúc hắn đang miên man, bỗng có tiếng nói từ phía sau truyền đến “Trần lão, Liễu quân sư triệu tập” một tên tráng hán tiến đến phía sau hắn cung kính nói lấy.
“Ừm, ta đã biết”
“ không biết mới xuất quan lại có chuyện gì đây?” Trần Nguyên thắc mắc trong lòng.
Khi Trần Nguyên đến đại sảnh, thì đã thấy được cao tầng sơn trại đã tới đầy đủ, ngoại trừ đại đương gia.
“Bái kiến thiếu trại chủ, Liễu quân sư, nhị đương gia, tam đương gia, tứ đương gia.”
“Chúc mừng tiểu trại chủ thất cảnh thành công, đại Ngự khí cảnh có hy vọng.”
Trần lão chắp tay theo thứ tự về phía Cổ Nguyệt Sinh, tiếp theo là một người trung niên nho nhã tay cầm quạt xếp đang lắc lư, tiếp là một trung niên mặt hơi tròn cùng một hán tử bệ vệ trên ghế, sau đó là một thanh niên tuấn tú.
Người trung niên tướng mạo bình thường nhưng giữ lại một cặp râu dê rất được bảo dưỡng kỹ càng cộng thêm hơi có mỡ, nên nhìn khá giống một vị phú ông, nhị đương gia Cao Kiến. Người hán tử màu da đồng cổ không lông tóc, một cái đầu bóng loáng thêm một vết sẹo sau kéo dài từ trán phải đến cuối khuôn mặt bên trái, biệt danh lão Tam, còn tên thật của hắn không ai biết.
Người cuối cùng là một thiếu niên trẻ tuổi, chừng 25, dáng người thon dài, khuôn mặt soái ca, một bộ thanh sam, ở giữa một đám thổ phỉ tuổi trung niên đúng là không hợp nhau chút nào.
Sau khi chào hỏi, Trần Nguyên quay qua ngồi lên một cái ghế trống còn lại.
Hiện tại trong sảnh, ngồi trên chủ vị có Cổ Nguyệt Sinh, đứng một bên là liễu quân sư Liễu Cảnh. Tả có nhị, tam đương gia, hữu có tứ đương gia, cùng Trần lão.
Quay trở lại với Cổ Nguyệt Sinh, khi hắn đi qua nhóm tráng hán lúc đầu, hắn cũng nghe được câu chuyện mà đám người đang nói, dù cho bọn hắn nói rất nhỏ. Với thính lực của của hắn cùng với có lẽ do người hai hồn hợp lại nên tinh thần của hắn cũng mạnh mẽ không ít, nên hắn cũng nghe được.
Tại sao hắn lại lựa chọn bỏ qua, bởi vì hắn vừa xuyên qua còn chưa rõ quá nhiều, thêm nữa cấp dưới bàn tán về câp trên, thì đây là chuyện bình thường, khó tránh khỏi, có nhiều lúc cấp trên nghe được cấp dưới nói xấu về mình, lựa chọn lờ đi cũng là một cách tốt. Không phải sao, đã có Trần lão đã ra tay rồi đây.
Về phần kẻ đã ăn vụng trong đêm, hắn biểu thị là hắn không biết. Có thể do phần này nằm trong phần trí nhớ bị thất lạc, hoặc đó cũng không phải do hắn làm, chuyện này để sau hẵng giải quyết.
Sau khi nghe Trần lão chúc phúc, hắn nhìn xuyên qua khe hở đám tóc rối về phía Trần lão, trả lời với giọng không vui không buồn “không có gì, chỉ là thất cảnh mà thôi”
Đám người:”?”
“Đây còn là lời của người nói không?” Đám người chỉ biết chửi mẹ trong lòng, nhưng cũng không có cách, nhân gia mới 35 tuổi đã thất cảnh, ở đây đám người trừ tứ đương gia, người nào cũng bốn mấy năm mươi, còn ở bát cảnh sơ kỳ, trung kỳ bồi hồi. nhất là Trần lão, hắn cũng đã sắp qua 59 tới 60.
Không đợi đám người nói gì, hắn tiếp tục lên tiếng “Liễu quân sư, mấy ngày này có chuyện gì quan trọng?”
Hắn cũng không muốn tới đây, nhưng cũng không có cách bởi vì hắn chính là đời tiếp theo trại chủ. cũng không phải bởi cha hắn đã già cần hắn lên, mà ông ta muốn đẩy đứa con này lên để ông ta có thời gian tu hành.
Hiện tại ông ta đã thất cảnh viên mãn còn thiếu chút nữa là vào lục cảnh. Phải biết vùng đất nghèo này mạnh nhất cũng mới lục cảnh sơ kỳ thành chủ Lưu Vân thành Chu Vân. Nếu ông già có thể tiến thêm như vậy hầu như có thể đi ngang vùng này.
0