0
Trong một gian nhà gỗ đơn sơ, có một vị trung niên mập mạp, một thân hoa phục, khuôn mặt tái nhợt đang nằm thở dài trên giường, xung quanh miệng và tay có một chút vết bầm tím.
Đứng một bên là 2 tên tráng hán thô cuồng, không phải hoa phục nhưng so với mấy tên thổ phỉ cũng tốt nhiều lắm. Nhưng một kẻ một tay đang bị băng vải quấn lấy, còn một tên thì chân bị băng lại, hắn còn cầm thêm một cây gậy chống.
Một tên tráng hán mở miệng bất bình: “tên Lưu Xích kia đáng c·hết, hắn vậy mà lại dám xông về phía chúng ta. Lại g·iết bao nhiêu huynh đệ, thù này không báo Lưu Hổ ta thề không làm người”
Một tên tráng hán khác lại bình tĩnh hơn nhiều: “cũng may mà hàng hoá còn lại, huynh đệ c·hết về thân gia sẽ được bồi tiền. Nếu hàng hoá cũng mất, chúng ta những kẻ còn sống phải chịu tội.
“Nhưng cũng không thể hiểu tên Lưu Xích kia đang làm gì nữa, xông về phía chúng ta g·iết người lại không c·ướp hàng. Chúng ta cũng không đắc tội hắn a” Nói xong hắn nhìn về Chu quản sự, cũng không thấy hắn nói gì cũng chỉ có thể chuyển sang chủ đề khác:
“Chu quản sự, ngài thấy lời của Liễu Cảnh Chân như thế nào?”
“Cũng không thế nào, nếu như theo tình báo thì những việc như vậy trước đây bọn hắn đều sẽ lờ đi, nhưng có thể trở ngại Chu gia chúng ta nên bọn hắn mới lựa chọn gửi lại phí bảo hộ”. Hắn hiện tại không quá quan tâm chuyện này.
Hắn đang suy tư tại sao tên Lưu Xích lại nhằm vào bọ hắn, dù sao bọn hắn cũng chỉ vận một chút hàng hoá bình thường từ Xích Kim thành tới Thanh Dương thành để trao đổi thôi. Thỉnh thoảng lại ghé vào một chút sơn thôn đổi một chút đặc sản rồi vào thành bán chênh lệch lời thôi.
Chút hàng đấy không đến nỗi Thất cảnh cường giả nổi lòng tham đi, hơn nữa đây cũng chỉ là hàng thô mà thôi.
“Chẵng lẽ có bí mật gì trên lô hàng mà ta không biết” mặt mỡ của hắn run run mỗi khi suy tư lên tới.
Nhìn lên hai tên hộ vệ, hắn lên tiếng: “Lưu Hổ, Lưu Báo, hai người các ngươi cũng b·ị t·hương, lui ra dưỡng thương đi” nói hắn khuất khuất tay về phía 2 người.
Hai người thấy thế cũng không nhiều lời: “thuộc hạ cáo lui”
Hai người lui ra khỏi cửa cũng không quên khéo cửa lại.
“Thôi, không nghĩ ra được. Cũng nên viết thư cho gia chủ báo về việc đã xảy ra” Hắn nghĩ mãi cũng không ra nên quyết định viết về một bức thư báo cáo mọi chuyện.
Hắn cố gắng đứng dậy, nhưng mỗi lần nhích người lên một chút, hắn đau đến nỗi mặt mỡ rung mạnh: “vẫn nên là nghỉ một chút thì hơn”. Cuối cùng hắn vẫn từ bỏ, dù sao hắn b·ị t·hương như vậy gửi thư chậm trễ gia chủ cũng không thể trách hắn đi. Hắn một bát cảnh có thể trụ trước thất cảnh mà còn sống cũng đã rất khó được.
“Hy vọng bồ câu ta mang theo còn sống” hắn nghĩ thầm lấy, bọn hắn chuyên kinh thương, thi thoảng lại có chuyện xảy ra bên ngoài là chuyện bình thường. Cho nên bọn hắn mới huấn luyện một chút bồ câu đưa thư để thuận tiện ứng phó.
Trước một căn nhà gỗ khác, Trần nguyên đang vội vàng mà vào. Hắn khoác tay lên cửa lớn hô to: “ Liễu quân sư, xảy ra chuyện”.
“Trần lão có chuyện gấp?” Tiếng nói nghi ngờ trong phòng vang lên “ chãng lẽ có tin của đại đương gia?”
“Không, các huynh đệ bị tập kích” Trần nguyên phủ định, ngay khi hắn muốn nói thêm thì nghe được tiếng mở cửa.
Liễu Cảnh khuôn mặt nghi hoặc nhìn trước mắt vội vàng Trần lão, không chờ hắn đưa ra nghi ngờ, Trần nguyên lên tiếng trước: “đi, vừa lên đường vừa nói chuyện” nói hắn lao nhanh ra ngoài, Liễu Cảnh bất đắc dĩ đuổi theo.
Khi 2 người tới nơi luyện võ, thì Trần lão cũng kể hết mọi chuyện xảy ra cho Liễu cảnh. Hiện tại ở đây chỉ còn hằn và mấy tráng hán, những người bị ngất đều đã bị mang đi.
Sau khi nghe Trần lão kể xong, Liễu Cảnh trầm mặc: “bọn hắn không b·ị t·hương tích, bên ngoài chỉ bị ngất đi? chẳng lẽ là dùng độc?”
Trần Nguyên đáp: “Ta nhìn bọn hắn không giống bị hạ độc, khi ta kiểm tra qua cơ thể bọn hắn chỉ thấy giống như là tiêu hao quá độ mà ngất đi”
Liễu Cảnh đang muốn đi xem những người bị ngất một chút, thì bị một tên tráng hán chặn lại đường đi. Chỉ thấy hắn khom người: “Liễu quân sư, Trần lão. Ta phát hiện thêm 2 huynh đệ cũng bị ngất, khi ta đang đi đến phòng bếp thì phát hiện”
Nghe đến đây, 2 người nhìn nhau rồi cùng lên tiếng: “Dẫn đường”
Tên tráng hán kia quay người rời đi, 2 người nối đuôi nhau đi theo.
Khi đến nơi 2 người thấy 2 người đang nằm trên đất. Trần Nguyên lên trước kiểm tra: “Đều có biểu hiện như những người khác”
Liễu Cảnh cũng tiến lên trước kiểm tra: “Đúng như ngài nói, giống như thoát lực mà ngất đi. Vẻ mặt còn rất sợ hãi, có vẻ như gặp thứ gì đó rất đáng sợ”
Trần Nguyên gật gật đầu.
Hai người nhìn nhau vẻ mặt ngiêm trọng.
“theo như ta phán đoán, có thể 2 người từ phòng bếp đi ra, đúng lúc đối mặt với một thứ gì đó đáng sợ. Rất có thể thứ này hướng phòng bếp mà đi” liễu Cảnh đưa ra phán đoán của mình.
Trần lão gật đầu.
Bọn hắn không biết thứ kia là gì, tại sao lại ở đây. Nhưng bọn hắn biết thứ này rất đáng sợ, từ trình trạng của các huynh đệ bị ngất đi cũng chứng minh suy đoán của bọn hắn.
“Có nên gọi những người khác lại đây?” Trần Nguyên hướng về phía Liểu Cảnh.
“Nhị, tam, tứ đương gia đâu?” Liễu cảnh quay đầu về phía tráng hán kia. Hắn cũng không nhấc lên Thiếu trại chủ, bởi vì hắn biết có hỏi cũng không ý nghĩa gì nhiều.
“Có một đám thương gia đi qua gần đây, nhị đương gia đã ra ngoài thu phí. Tam đương gia sau khi tách ra với ngài đã ra ngoài thăm giò xung quanh. Còn tứ đương gia có thể đang luyện công” tráng hán cung kính trả lời.
Nghe được lời này Liễu Cảnh rơi vào suy tư, bình thường nếu có một đám hành thương qua đây, chỉ cần có vài huynh đệ ra thu phí bảo hộ là được. Bây giờ nhị đương gia lại đích thân tự mình đi, có thể thấy được lần này đám thương nhân không thể xem thường.
Liễu Cảnh quay đầu về phía Trần lão: “Có thể hiện tại chỉ còn dựa vào 2 chúng ta”
“Ừm, cũng chỉ có thể như vậy” Trần lão lên tiếng. Dù sao thêm mấy tên tráng hán cũng chỉ có thể tăng thêm mấy cái cáng thôi. Hắn quay người về phía tráng hán: “Ngươi đưa hai người trở về nghỉ ngơi đi. Nếu quá lâu không thấy chúng ta xuất hiện, ngươi đi báo cho thiếu trại chủ”
“Rõ”
“Các huynh đệ chỉ bị ngất đi, nói rõ vật kia cũng không có ác ý. Nhưng chúng ta cũng nên chuẩn bị tinh thần một chút” Liễu Cảnh ngưng trọng nói. Nói xong hắn tiến lên trước, Trần lão theo sau. 2 người cũng không đem theo v·ũ k·hí, bọn hắn cũng không dám. Đối mặt với thứ mạnh mẽ hơn mình nhiều hai người chỉ có thể làm cho mình càng trở nên vô hại càng tốt.
Mục đích cuối cùng của bọn hắn là tìm hiểu thứ đồ gì đang tác quái ở đây, không phải là đánh nhau. Hai người đều ăn ý không nhắc đến thiếu trại chủ vì, bởi vì nha vậy rất có thể 2 bên sẽ diễn tra t·ranh c·hấp. Đây là điều mà bọn hắn không muốn thấy.
Hai người lên đường với khuôn mặt nghiêm túc. Đi qua hai khúc cua bọn hắn cũng thấy được một căn nhà bếp rộng rãi, thỉnh thoảng có khói bếp lượn lờ lấy.
Nhưng bọn hắn chưa kịp kiểm tra bốn phía thì tròng mặt đột nhiên co lại. Sau đó mồ hôi lạnh chảy ròng, bọn hắn thấy được một tôn quái vật cây hình người đang ngồi bệ vệ giữa sân trống. phía xa là năm sáu phụ nhân đang quỳ lấy run lẩy bẩy.
Phía trước con quái vật là rải rác một đống thức ăn.
Mỗi lần con quái vật này giơ lên đều hoặc là một con gà nguyên con hoặc là nguyên một cái giò heo. Hắn ngẩng đầu lên, mở ra cái miệng rách tới mang tai, hơn nữa nó không ngừng mở rộng khi hắn cho đồ ăn to quá đầu hắn vào miệng. Tất cả hắn đều để vào miệng mà không cần nhai, như thể hắn là một cái động không đáy vậy. Miệng hắn còn liên tục mở ra để không ngừng thu đồ ăn vào bụng.
Trên người hắn cũng bắt đầu tỏa ta một khí thế mạnh mẽ, đại lượng khói đen bắt đầu tràn ra khỏi cơ thể. Những phụ nhân đằng kia dần không chịu nổi mà ngất đi.