“Ồ”
Hắn đột nhiên thốt lên.
“Ta không phải hiện tại là thiếu trại chủ của Kim Đao trại sao, sao trên này lại hiện ra là không?” hắn nghi hoặc.
Hiện tại hắn rất cần một hệ thống có thể ra giải hoặc những thắc mắc của hắn, hắn hiện tại đầu óc không nghĩ ra được một giải thích hợp lý nào. Rất có thể hiện tại tất cả năng lượng đều tập trung vào đống cơ bắp của hắn, nên hắn cảm giác não mình không đủ dùng.
“Và rất có thể đây là âm mưu của cái không gian c·hết tiệt kia” hắn cũng chỉ có thể đẩy vấn đề này cho không gian kia.
Còn về thanh tiến độ, hắn đã có một sơ bộ lý giải.
Thanh phía trên có thể là khí huyết, hoặc là sức mạnh của ta. Còn thanh phía dưới cần dùng khí huyết của mình đưa xuống để làm đầy” hắn biết có thể làm đầy thanh tiến độ sẽ có thể đổi thành rương bảo.
Còn phía trước rương bạc kia rất có thể là tân thủ gói quà, khi hắn tìm ra được phương thức hoạt động bảng nên được ban cho.
“Đây là kim thủ chỉ của ta?”
Hắn cảm giác như mình cần huyết tế bản thân để trở nên mạnh hơn.
Nhưng không sao, chỉ cần mạnh hơn thì tốn có chút huyết thì có sao.
Hăn thử điều 100 điểm khí huyết xuống cột dưới để thử xem một lần có điều được nhiều như vậy điểm không.
Khi ý niệm của hắn rơi xuống, bảng liền xuất hiện biến hóa. thanh phía trên giảm xuống 1 phần 10 tả hữu, số liệu cũng còn 899 thay vì 999. Thanh phía dưới cũng tăng lên 1 phần 10 tả hữu, phía sau cũng xuất hiện 100 thay vì 0.
Có nghĩa là thanh phía dưới tích đủ 1000 rất có thể tiếp tục mở bảo rương.
“Khí huyết của ta đang thiếu đi, hình như cả tinh thần của ta cũng vậy” hắn cảm giác hơi hoa mắt chóng mặt, dù sao một lần lấy đi nhiều khí huyết tinh thần như vậy. Nhưng hắn xốc lại tinh thần.
Bây giờ hắn càng chắc chắn hơn là hắn cần tiêu hao tinh khí thần của mình để có thể làm đầy thanh tiến độ bên dưới.
“Như vậy, nếu ta nghỉ ngơi sau đó hồi phục lại khí huyết, tiếp đó lại tăng lên thanh bảo rương” hắn cảm giác được cảnh giới cao hơn đang chào đón hắn, mặc dù hơi tốn huyết nhưng vấn đề không lớn. Còn thanh bảo rương là hắn lấy như vậy cho dễ gọi, còn thanh phía trên hắn gọi tắt là thanh khí huyết.
Hắn còn không biết có công dụng nào khác của bảng mà hắn không biết không, nhưng hiện tại như vậy là đủ với hắn.
“Bây giờ nên ra ngoài tìm chút thức ăn để bổ sung khí huyết” hắn đứng người lên.
Lốp bốp, lốp bốp,...
Khi hắn chuyển động, cơ thể hắn vang lên từng trận như sấm. Theo đó hắn cũng cảm nhận được từng tế bào của mình đang reo hò: “Cảm giác mạnh lên, thật tuyệt vời” hắn cảm thán.
Liếc qua cây gậy làm bằng Hắc thiết của mình, hắn đưa 2 ngón tay qua nhẹ cầm. Bây giờ hắn cao đã 2,5 mét thêm thân hình như voi, cầm cái gậy to bằng cổ tay tráng hán trưởng thành như cầm que tăm vậy.
Hai ngón tay hắn khẽ dùng sức, cây gậy làm bằng hắc thiết như miếng đậu hũ dẽ dàng bị hắn đè nát uốn sang một bên.
Hắn mặt đầy ý cười vứt cây gậy qua một bên rồi tiến về phía cửa động.
Nhưng hắn bỗng nhiên khựng lại như nhớ ra đến điều gì đó: “Ta hiện tại như vậy, cũng nên làm sạch một chút”
Sau đó, hắn đưa hai tay bàn tay tràn đầy cơ bắp như rễ cây của mình lên. Hắn nắm lấy đống râu xồm xoàm của mình, bắt đầu dùng sức kéo.
Tách. Tách. Tách…
Những sợi râu thô to ứng thanh mà đứt, kèm theo đó là những giọt máu màu đen sì cũng theo v·ết t·hương chảy ra theo sợi râu, bắt đầu rơi xuống đất. Nhưng quỷ dị là nhưng giọt máu chỉ rơi nữa chừng lại dừng lại.
Cổ Nguyệt Sinh bắt đầu điên cuồng nhổ lấy sợi râu của mình, bất kể cơ thể chảy ra bao nhiêu huyết cũng không thể dừng lại hành động của hắn. Hắn liên tục nắm và kéo, nếu sợi râu bị đứt giữa chừng nhưng gốc vẫn còn, hắn tiếp tục nắm lấy gốc đấy để tiếp tục kéo cho đến khi nó tách ra khỏi da của mình.
Cho đến khi không còn sợi râu nào nữa trên người hắn, thì huyết đen đã lan tràn đầy trên tay của hắn. Đến đây, hắn mở miệng khẽ hấp, tất cả huyết dính trên người cùng giữa không trung bị hắn hút lại vào bụng của mình. Dù sao giờ đây còn có một bảng cần huyết của hắn để hiến tế, sao có thể lãng phí đâu.
Nhưng qua lần này hắn cũng hiểu thêm được là, cái không gian kia còn đáng sợ hơn hắn nghĩ, đến cả máu của hắn cũng biến thành kinh dị như vậy.
Khi hắn ra khỏi động phủ của mình, là cũng chính là buổi chiều.
Ta rời khỏi sảnh nghị sự, cũng đã tầm đầu giờ thân, tầm 3 giờ chiều.
Bây giờ có thể là đầu giờ dậu, tầm 5 giờ. Trong động phủ ta dùng cũng tầm 1 canh giờ, nhưng vậy trong không gian kia ta chờ rất lâu, nhưng có thể ngoại giới cũng chỉ vừa trôi qua một chút thội. Hắn không biết chắc là bao lâu, nhưng không không thể là quá dài.
Trên một sân bãi trống, mấy tên tráng hán đang luyện công buổi chiều. Trong đó, một tên tráng hán cao to trên má phải có vết sẹo cùng một tên tráng hán khác đang luyện quyền, chính là Vương Ma Tử cùng Vương Cương.
Đột nhiên, Vương Ma Tử hung thần ác sát dừng lại, hắn đưa tay ra hiệu Vương Cương cùng dừng lại. Hắn chú ý nơi xa trong bụi cây có một bóng đen cao to đang tiến về phía này, hắn híp mắt lại nhìn về phía đó, hắn muốn xem thử đó là thứ gì.
Vương Cương cũng chú ý tới biểu hiện lạ thường của hắn, cùng quay đầu lại. Những người khác cũng cùng quay đầu lại khi thấy biểu hiện khác thường của 2 người.
Theo vật thể màu đen càng tiến lại gần, bọn hắn càng khẩn trương nên bắt đầu thủ thế, một bộ phát hiện không đúng đều xông lên đánh đòn phủ đầu giáng vẻ.
“Sao giống một người” một tráng hán lên tiếng.
Nhưng hắn bị phủ định ngay lập tức: “Nào có người nào to lớn như thế”
Tráng hán lên tiếng thứ 2 ngay lập tức được mọi người gật đầu phụ họa.
Nhưng khi vật thể màu đen càng đến gần, cũng bắt đầu tỏa ra khí thế càng nhiều. Bọn hắn bắt đầu đứng đều không đứng vững. Hai tay bắt đầu run rẩy, mồ hôi lạnh không tự chủ chảy xuôi.
Khi vật thể màu đen cách bọn hắn chưa đến 70 trượng, tầm 200 mét. Bắt đầu có cơn gió nhẹ lướt qua bọn hắn, kèm theo cơn gió nhẹ là một chút hắc ám. Tới đây, bắt đầu có người không chịu nổi ý thức dần dần mơ hồ.
Bịch
Có một tráng hán dẫn đầu ngã xuống.
Bịch Bịch Bịch
Càng ngày càng nhiều tráng hán mất đi ý thức của mình.
Đến khi bóng đen dần tiến đến khoảng cách 20 trượng, Vương Ma Tử và Vương Cương hai người cuối cùng cũng không chịu được nữa ngã xuống.
“Quái vật” đây là lời mà 2 người phát ra cuối cùng trước khi mất đi ý thức.
Khi bóng đen lộ diện ra ngoài, một tôn 2,5 mét quái vật xuất hiện, chính là Cổ Nguyệt Sinh. Nếu không phải đang có một mảnh vải nhỏ vắt ngang đằng trước che đi bộ phận quan trọng của hắn, có thể nói hắn đang không mảnh vải che thân. hiện tại hắn cao hơn lúc đầu 50 phân thêm cơ thể to ra 2 lần không thôi.
Giờ xung quanh hắn bị một lớp mỏng ma khí bảo bọc lấy, đây là hắn tận lực thu lại. Nếu không đám người này cũng không sống nổi qua ngày hôm nay, còn tại sao lại có ma khí quanh hắn thì hắn biểu thị chỉ có thể là do không gian c·hết tiệt kia đang tác quái.
Khi hắn nhìn thấy một đám hán tử đang luyện võ, thì đột ngột ma khí thoát ly cơ thể rồi vờn quanh người hắn. Sau một hồi giằng co thì hắn cũng đã biết cách thu lại đám ma khí này. Nhưng cũng để hắn thấy được cái không gian kia đang muốn hắn đi trên con đường ma đạo không lối về này.
Vượt qua đám người, hắn tiếp tục chắp tay tiến về phía trước. Hiện tại hắn chỉ muốn tới phòng bếp lấp đầy dạ dày của mình, nhanh chóng bù lại phần đã huyết tế lại. Còn đám hán tử kia thì để những kẻ đến sau lo liệu.
0