Có một vị trung niên nho nhã đang ngồi trên ghế, phía trước là một cái bàn làm việc. Một bên để đấy một giá sách được chất đầy đủ các loại thư tịch. Một bên là một lối đi bị che bởi một cái rèm che, phía sau là phòng ngủ.
Bước vào phòng, lão tam chuẩn bị mở miệng chất vấn thì thấy được Liễu Cảnh đang ngồi thất thần trên ghế.
Chưa kịp mở miệng hắn đã nghe được người đối diện lên tiếng trước: “Ta biết hai người tới đây làm gì, ngồi đi” nói xong hắn chỉ 2 cái ghế hai bên cái bàn.
Hai người tuần tự ngồi xuống, bọn hắn cũng không còn nói gì, chỉ chờ Liễu cảnh tiếp tục.
Liễu Cảnh chỉ nhìn liếc qua Cổ Phương Nguyên một chút rồi thu hồi tầm mắt, kể lại toàn bộ mọi chuyện hắn đã nhìn thấy. Nhưng hắn cũng chưa tiết lộ con quái vật đó là Cổ Nguyệt Sinh.
“Ngài nói con quái vật đó là sự thật, hơn nữa nó đi qua chúng ta nơi đây mà không g·iết bất kỳ người nào?” lão tam giọng nói ồm ồm vang lên. Khi hắn nghe thuộc hạ kể lại chuyện này, hắn còn có chút nghi ngờ. Nhưng khi nghe Liễu Cảnh lên tiếng, hắn biết không tin không được.
Một bên Cổ Phương Nguyên cũng một vẻ mặt khó tin. Nhưng hắn biết Liễu Cảnh còn có chuyện giấu diếm bọn hắn:
“Ngài biết con quái vật đó giờ đang ở đâu sao?”
Hiện tại hắn thắc mắc là con quái vật đó giờ đang ở đâu, nếu không biết được hành tung của nó thì thật sự là mất ăn mất ngủ. Dù sao con theo như lời kể thì nó chỉ cần thể hiện ra một chút khí thế đã làm bát cảnh Trần lão cũng không chịu nổi. Hắn cũng không muốn bản thân bị nhìn chằm chằm bởi một con quái vật không biết tung tích.
Nghe vậy Liễu Cảnh nhìn thật sâu Cổ Phương Nguyên, thật lâu không có lên tiếng. Cổ Phương Nguyên cũng nhìn chằm chằm liễu Cảnh, hắn quyết không chịu thua được.
Có vẻ như đã thua cuộc, Liễu Cảnh nhìn về phía xa xăm ngoài cửa lên tiếng: “Là thiếu trại chủ”.
Hai người nghi ngờ nhìn về phía ngoài cửa theo, nhưng không có một ai ngoài kia. Khi bọn hắn quay người lại thì Liễu Cảnh đã đi về phía phòng ngủ của mình, quay lưng lại với bọn hắn rồi chỉ để lại một câu nói: “Con quái vật đó là thiếu trại chủ”
Nói xong hắn tự mình biến mất.
Hắn lời nói làm dấy lên vô số cơn sóng trong lòng hai người đang ngồi trên ghế.
Bọn hắn vô pháp bình tĩnh, đây là chuyện mà bọn hắn mơ cũng không dám mơ như thế. Làm sao một người bình thường, sau một buổi chiều lại biến hóa lớn đến như vậy được. Chẳng lẽ trước giờ Cổ Nguyệt Sinh đang lừa gạt bọn hắn, thực ra trước giờ hắn đã mang hình dạng như vậy.
Hai người nhìn nhau không nói nên lời.
Về đến căn phòng của mình, Cổ Phương Nguyên vẫn còn đang thất thần khi thấy được phòng vẫn còn sáng đèn. Hắn hít sâu một hơi, tiến lên trước đẩy cửa ra.
Phía sau cánh cửa là một dáng người thướt tha, thanh linh động lòng người tiến lên trước ôm chầm lấy cánh tay của hắn nũng nịu nói: “nhị ca, con quái vật đấy là thật sao?” nàng là người thông minh, có lý trí còn có thiên phú tập võ một chút. Nàng hiện mới 16 tuổi đã là cửu cảnh luyện da đỉnh phong, có cơ hội trước 18 bước vào bát cảnh luyện cốt, mẹ nàng ký thác kỳ vọng rất lớn vào nàng đâu.
Nhưng tâm tính non nớt 16 tuổi cũng đã bán đứng nàng, khi biết được trong trại xuất hiện tin đồn có quái vật làm nàng thật sự tò mò, hận không thể trực tiếp quan sát tới đâu.
Nên sau khi ăn xong nàng đã qua hỏi một chút nhị ca của mình.
Tuy 2 người không cùng một mẹ nhưng nhị ca từ nhỏ đến lớn đều rất quan tâm tới nàng, nàng hiện tại là cửu cảnh đỉnh phong một phần cũng là nhờ nhị ca nhị ca của mình ban cho. Cho nên trước mặt hắn, nàng cũng không làm bộ trưởng thành mà trở thành một muội muội đáng yêu đúng với 16 tuổi của mình.
“Ừm, là thật” Cổ Phương Nguyên đưa bàn tay đang rảnh kia lên vuốt vuốt đầu muội muội dễ thương của mình trả lời. Khi thấy được muội muội của mình, tâm tình của hắn tốt hơn nhiều.
Ở giữa một đám trung niên, tráng hán làm hắn không làm sao thoải mái. Nhưng khi nhìn thấy muội muội dể thương, xinh đẹp của mình bao nhiêu phiền muôn tự nhiên bị gạt bỏ đi, thật làm tâm tình người ta sung sướng. Khi nghĩ đến đây, làm hắn liên tưởng đến một câu nói trong sách là: “đàn ông luôn theo đuổi cái đẹp, nhất đó là phụ nữ đẹp”.
Cổ nhân nói quả không sai, hắn âm thầm nghĩ đến.
“Ca, đầu ta bị người sờ hói” Linh Nhi sinh khí nói ra. Nhưng rất nhanh nàng quay lại chủ đề trước đó.
“Ngươi nói, con quái vật đấy là có thật?” Linh nhi vừa mừng vừa sợ hỏi lại.
Khi nhận thức được tay mình vẫn đang sờ đầu muội muội mình, Cổ Phương Nguyên nhẹ nhàng đặt tay xuống. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt sinh khí của nàng hắn hận không thể đưa hai tay lên hết sức nắn bóp nó. Nhưng hắn biết có chuyện quan trọng hơn cần nói cho nàng, nên hắn nhịn lại.
“Là thật, hơn nữa sau này không được gọi huynh ấy là quái vật”
“Huynh ấy?” Linh Nhi bắt được từ mấu chốt.
Cổ Phương Nguyên kiên nhẫn kể lại cho muội muội của mình điều mà Liễu
Cảnh đã nói cho hắn.
“Chuyện đó là thật?” Nàng thất thố.
—-
“Chuyện đó là thật?” bên này Sở Minh Nguyệt cũng thất thố không kém khi nghe được Linh Nhi kể lại chuyện này.
“Là thật, nhị ca sẽ không lừa ta” Linh Nhi sao khi trở về từ nhị ca nơi đó, nàng liền đem chuyện này nói cho mẹ của mình.
Chờ thật lâu, nàng mới bình tĩnh trở lại, nàng đè thấp giọng của mình: “Nếu là như vậy thì thiếu trại chủ thật đáng sợ” nàng không dám gọi tên thật của cổ Nguyệt Sinh, cũng như Cổ Phương Nguyên. Bình thường nàng sẽ gọi hai người là Thiếu trại chủ cùng tứ đương gia, bởi vì trong sơn trại này nàng không có danh phận gì có thể nói.
“Trước đó ta có nghe trong sơn trại đồn là huynh ấy tu luyện một môn ma công nào đó, rất có thể là do vậy nên mới làm cho huynh ấy trở nên như vậy”
“Tại sao lúc trước huynh ấy vẫn bình thường, có thể là trước kia huynh ấy vẫn còn áp chế được nó. Nhưng lúc xảy ra sự việc tác dụng phụ đã quá mãnh liệt làm huynh ấy không còn áp chế được nữa”
Linh Nhi đưa ra lời giải thích hợp lý cho chuyện này.
Ngồi một bên nghe Sở Minh Nguyệt cũng đồng ý với thuyết pháp này.
“Nghe nói tu luyện ma công cần tinh huyết, nhất là võ giả. Ngươi sau này cần cẩn thận hơn” Sở Minh Nguyệt dặn dò, nàng thật sự muốn rời xa nơi thị phi này. Nhưng nàng biết điều đó là không thể, nàng là người bình thường muốn rời khỏi đây thật sự là khó khăn.
Chưa kể thiếu trại chủ nơi đó có thể hay không phát hiện cũng là một vấn đề, ai biết hiện tại hắn đã ở cảnh giới nào. Theo như nàng biết một số cường giả là có thể cảm ứng được khoảng cách rất xa.
“Ừm, ta sẽ chú ý” Linh Nhi đồng ý. Nàng trước kia đã rất sợ đại ca của mình. Một là do cảnh giới, hai là dã tính của đại ca nàng rất lớn, cho nên nàng sẽ tận lực không tiếp xúc với đại ca của nàng. Bây giờ lại toát ra chuyện như vậy, nàng càng không dám.
—--
Một đêm vô sự
Sáng sớm hôm sau.
So với hôm qua, hôm nay náo nhiệt hơn nhiều. Những người b·ị t·hương, qua một đem tĩnh dưỡng cũng đã có dấu hiệu tỉnh lại.
Tuy lòng người bàng hoàng, nhưng khi thấy được một đám người có dấu hiệu tỉnh lại cũng trầm tĩnh hơn rất nhiều.
Đám người thanh niên trai tráng đi tuần thì vẫn đi tuần, phụ nữ nấu cơm giặt giũ thì vẫn nấu cơm giặt giũ.
Trong phòng bếp một đám phụ nhân đang rửa rau, vo gạo nấu cơm. Nhưng đều không ngoại lệ đó là các nàng phải làm việc liên tục không ngơi tay. Sơn trại hiện có hơn một trăm người, hơn trăm miệng ăn, cộng thêm ngày 2 bữa nên số lượng thức ăn các nàng phải làm cũng rất lớn.
Tuy công việc vất vả nhưng các nàng cũng không phàn nàn, ngược lại các nàng lại rất hăng hái với công việc hiện tại.
Bởi vì sơn trại càng mạnh thì các nàng càng yên ổn, hàng tháng các nàng còn được thưởng một trăm đồng tiền lớn. Hiện tại, một lượng bạc đổi được trăm đồng tiền lớn, mỗi một đồng lớn lại đổi được 10 văn tiền. Một cân gạo chỉ cần 7,8 văn tiền, như vậy 100 đồng tiền lớn mua được mười mấy cân đâu.
Nhưng ở đây các nàng được ăn, ở miễn phí, thỉnh thoảng lại còn được ăn thịt cho nên 100 đồng là các nàng bạch kiếm. So với những thôn dân ngoài kia tốt hơn được nhiều.
0