Duy chỉ có một nữ nhân đang đứng đấy nhìn những người khác đang bận rộn. Thi thoảng nàng còn chỉ trỏ, rồi mở miệng nói gì đó. Nàng dáng người đầy đặn, thành thục, ba vòng hiện lên rõ ràng làm cho người ta phải liên tưởng miên man bất định.
Nàng chính là Vương quả phụ mà Đại Bàn Tử cùng U Lan đã nhắc tới. Ở đây, thậm chí là toàn bộ sơn trại này nàng đều có độ nổi tiếng rất cao.
Luận độ uy nghiêm nàng không bằng Đại đương gia, nhị đương gia, tam đương gia, hay thậm chí tứ đương gia. Nhưng luận độ nổi tiếng thì những người đó lại không bằng nàng.
Bởi vì nàng chính là mục tiêu hướng tới của hơn 100 huynh đệ thổ phỉ ở đây.
Theo thuyết pháp của các huynh đệ, trong sơn trại này nếu bàn về xinh đẹp theo thứ tự thì chỉ có 3 người đó là tam phu nhân Sở Minh Nguyệt, tiểu thư Cổ Linh Nhi, người còn lại chính là Vương quả phụ. Hai người đầu tiên bọn hắn không dám đụng vào, nhưng người sau lại không đồng dạng, nàng chính là vô chủ.
Nhưng lại không có ai dám làm chuyện gì mờ ám với nàng, bởi vì những người đó có thể đến bây giờ còn chưa xuống giường được đâu. Tại sao lại vậy, thì chỉ có thể đổ cho nàng võ nghệ cao cường.
Nàng là số ít người trong sơn trại vượt qua được đạo khảm tu luyện đầu tiên, đệ cửu cảnh luyện da cảnh.
Ở sơn trại này, cửu cảnh cũng được coi là đứng đầu rồi.Cho nên, nếu ai có thể thu được nàng dưới trướng, thì ngoài có thể đạt được một trong ba mỹ nữ đẹp nhất sơn trại, còn có thể sở hữu một tôn cửu cảnh. Như vậy, huynh đệ trong sơn trại ai lại không muốn đâu.
Trog lúc đang chỉ điểm cho đám phụ nhân, Vương Mân bỗng có cảm giác.
Nàng quay người lại, nhìn xuyên qua cửa phòng bếp về phía 2 tráng hán, mỗi người đang gánh lấy hai thùng nước lớn đang nhỏ dãi không ngừng nhìn về phía nàng.
“Hai người các ngươi nhìn gì, không thấy những người khác đang cần nước gấp à. Còn không mau đổ nước vào thùng lớn, có tin lão nương một đao cắt con đường làm cha của các người không hả?”
Nàng lớn tiếng quát mắng hai hán tử.
Nghe vậy, hai hán tử lấy lại tinh thần, nhanh tay đổ nước vào hai cái thùng nước lớn trước phòng bếp, sau đó nhanh chân chạy đi.
Bọn hắn biết Vương quả phụ tuy đẹp nhưng cũng là hoa hồng có gai. Bọn hắn âm thầm thề, sau khi thần công đại thành. Phải quay lại đây để cho Vương quả phụ nếm thử cây đại đao chưa khai vỏ của bọn hắn lợi hại như thế nào.
Thấy 2 tên tráng hán biến mất trong tầm mắt, nàng hừ lạnh: “Hừ, chỉ là một đám phế vật mà cũng dám mơ tưởng cơ thể của lão nương”.
Những người còn lại cũng không phản ứng với việc này, như thể như vậy mới là bình thường vậy.
Đột nhiên, một giọng nói già nua vang lên phía sau nàng: “Vương Mân, các nàng đã tỉnh lại”
Một lão bà hơi còng mang áo thô vải gai bước vào.
“Đã tỉnh? các nàng có dấu hiệu nào bất thường sao?” Vương Mân quay người lại hỏi.
“Cũng không có dấu hiệu nào bất thường, chỉ hơi mệt một chút thôi” Thái bà dừng lại sau đó mấp máy môi như có điêu muốn nói lại thôi.
“Có gì nói thái bà ngươi cứ nói thẳng không cần ấp a ấp cúng như vậy” Vương Mân thẳng thắn nói.
“Hôm qua ngươi tuyên truyền việc kia ra ngoài như vậy, không sợ các đương gia chất vấn sao?” lão thái bà vội kéo Vương Mân qua một bên, nhẹ giọng trách mắng. Nàng thật sự sợ Vương Mân không quản được cái miệng của mình, đến lúc đó lại làm hại cái thân.
“Đây là sự việc mà ai cũng biết, không cần ta tuyên truyền mọi người cũng đã rõ. Tuy ta không tận mắt chứng kiến nhưng nhiều người biết như vậy đâu, với ta cũng chỉ có nói với mấy người thôi, không nhiều” nàng cũng không sợ bị các đương gia trách phạt, dù sao đây là việc lớn, sao có thể nghiêm cấm miệng toàn bộ người trong sơn trại được đây, trừ phi g·iết hết.
“Nhưng bọn hắn nói có thể là quái vật gây nên, chứ không phải khẳng định đó là quái vật” lão thái bà cũng không chịu thua thiệt.
“Làm gì có người bình thường nào có thể làm được điều đó? Làm mọi người ngất xỉu khi tới gần, hơn nữa sức ăn còn như thế lớn. Cho dù đó là người làm, thì người này ngươi nói xem có khác gì yêu quái đâu” Vương Mân khẳng khái đáp lại.
“Lời tuy nói như thế…” lão thái bà cứng miệng, cũng rất bất đắc dĩ. Các nàng có người là bị thổ phỉ cưỡng ép tiến tới, có người là bị dồn vào đường cùng nên cũng chỉ có thể đầu nhập vào sơn trại.
Trước kia các nàng cũng không bị xem như súc vật sai sử như mọi người đều nói về thổ phỉ như vậy, nhưng cũng không so được với hiện tại. Nàng chính là nhóm đầu tiên b·ị b·ắt tiến về trại mà còn sống, nên cũng hiểu rất rõ những thay đổi này. Những thay đổi này đều nhờ vào Vương quả phụ Vương Mân.
Khi được đại đương gia đưa vào trại, Vương Mân không có bộc lộ tài năng cùng với cơ thể có thể kích hoạt được ham muốn của đám đàn ông như bây giờ. Mà khi đó, nàng mang thật dày áo quần, cùng với đám bùn đất trên người đã che đi những thứ này.
Qua một đoạn thời gian dài, nàng mới dần dần thích ứng cuộc sống nơi đây cũng bắt đầu cởi bỏ đề phòng với mọi người xung quanh. Trong quãng thời gian đó, vì đại đương gia có nói nàng trượng phu bị đám thổ phỉ s·át h·ại nên mọi người thường gọi nàng là Vương quả phụ.
Nhưng nàng thật sự tìm lại được bản thân chính là khi nàng được đại đương gia ban cho cơ hội học võ. Chỉ trong vòng chưa tới 1 năm, nàng từ một người bình thường trở thành một tên võ giả cửu cảnh. Nàng cũng được ban cho quản lí đám hạ nhân phục vụ thường ngày trong sơn trại.
Cũng nhờ nàng mà cuộc sống của những phụ nhân còn lại mới có thể trở nên tốt hơn, nên trong lòng các phụ nhân ở đây, nàng chính là lý tưởng sống của bọn họ. Cho nên bọn họ cũng không muốn nàng xảy ra chuyện gì.
“Mà thôi, chuyện này kết thúc ở đây thôi. Đưa ta đi gặp các nàng một chút, ta cũng muốn biết hôm qua thứ gì đang tác quái ở đây” Tiếng nói vang dội của Vương Mân kéo lại đang chìm vào hồi ức lão thái bà.
“Ừm, ta mang ngươi đi xem một chút” lão thái bà biết những lời của mình cũng không lọt nổi vào tai Vương Mân, nàng cũng thật bất đắc dĩ.
Nàng biết trong nội tâm của Vương Mân cũng rất tốt, tình cảnh của các nàng cũng là mình chứng tốt nhất. Nhưng hình như trước khi vào trại nàng đã bị đả kích nào đó rất nghiêm trọng, nên khi học võ công có thành nàng liền biến thành hào sảng như vậy. Như thể như vậy nàng có thể đè ép được quá khứ kia đi vậy.
Lão thái bà đi trước dẫn đường, đi qua mấy con đường mòn. Phía trước các nàng xuất hiện mấy căn phòng gỗ đơn sơ nhưng khá là rộng so với phòng bình thường, xung quanh còn có cây cối còn không bị phạt đi.
Đây chính là nơi các phụ nhân sinh hoạt. Ngoại trừ lão thái bà và Vương Mân có được nhà riêng bên ngoài, những người khác đều phải 3,4 người sống chung một căn nhà như vậy.
Đi đến trước một căn nhà có hai tên tráng hán trông coi phía trước, bởi vì hôm qua xảy ra chuyện như vậy nên Liễu Cảnh đã để bọn hắn canh chừng ở đây đề phòng xảy ra chuyện.
Các nàng trực tiếp đi vào chỉ để lại hai tên tráng hán ánh mắt nóng rực nhìn lấy phía sau.
Trong phòng ngoại trừ một cái giường dài rộng lớn, cùng một số vật dụng cần thiết cho sinh hoạt, cũng không có gì khác. Trên giường đang nằm lấy nghỉ ngơi 5 phụ nhân, bọn họ một mặt tái nhợt. Quanh giường còn có 3 đứa tiểu hài đang đứng gọn lấy một bên, hai nam một nữ.
Trong sơn trại này nhiều nhất chính là thổ phỉ, bọn hắn là một đám vũ phu, suốt ngày chỉ biết đánh nhau. Nhưng bọn hắn cũng chính quá quá cương dương như vậy, nên cũng có người nhịn không được tìm đến bên các phụ nhân các nàng. Ba tiểu hài chính là như vậy mà được sinh ra.
Cho nên khi nhìn thấy Vương Mân cơ thể tràn đầy sinh cơ như vậy kích thích bọn hắn, bọn hắn có thể chịu được mới là lạ.
Cha mẹ của ba đứa trẻ đã mất. Nên hiện tại bọn hắn được những phụ nhân này nuôi dưỡng, còn bọn hắn thi thoảng cũng sẽ phụ giúp các nàng.
Có thể khi lớn lên, hai nam hài sẽ trở thành một thành viên thổ phỉ, xem như bù máu mới. Còn nữ hài cũng có thể như phụ nhân các nàng như vậy, trở thành một người phụ trách dọn dẹp nấu cơm trong sơn trại.
Nhưng hiện tại chúng vẫn còn quá nhỏ để hiểu chuyện, nên các nàng cũng không đành lòng để chúng làm việc quá nặng, chỉ để chúng làm một chút việc nhẹ. Như hiện tại các nàng để chúng ở đây tiếp ứng những người đã ngất xỉu ngày hôm qua cùng với lão thái bà.
Khi thấy hai người đi vào đám người đồng thời lên tiếng chào: “Vương quản sự, lão thái bà”
Đám phụ nhân đang muốn ngồi dậy, thì bị Vương Mân ngăn lại: “Không cần ngồi dậy”
Sau đó Vương Mân tiếp tục: “Ta muốn biết hôm qua chuyện gì đã xảy ra”
Nghĩ đến việc hôm qua, đám người rùng mình không ai dám mở miệng trước. Dù sao bị cảnh tượng đáng sợ hôm qua đến bây giờ vẫn còn mới như in trong đầu bọn họ.
Thấy mọi người sợ hãi đến không dám lên tiếng, lão thái bà đang muốn lên tiếng nhắc nhỏ một chút. Thì nghe được đối diện một phụ nhân tướng mạo bình thường, nhưng chất phác lên tiếng:
“Hôm qua, ta cùng các nàng đang chuẩn bị đồ ăn ở trong bếp thì nghe được tiếng động ở ngoài cửa. Thấy mọi người đang bận nên ta đi ra xem thử…” nói đến đây nàng dừng lại nhìn về phía đám người, thấy bọn họ đang lắng nghe nàng tiếp tục:
“Khi ra tới nơi, ta chứng kiến thấy một con quái vật cao đến hơn 2 mét, còn cao hơn cả cửa phòng nếp nữa, toàn thân đen sì, rễ cây mọc ra đầy người. Lúc đó vì quá sợ hãi, không biết phải làm gì, cũng không có hét lên, ta chỉ đứng đó.” Đến đây, nàng lại nhìn về phía đám người lần nữa như thể đang xác nhận là mọi người có nghe mình đang kể hay không, nàng tiếp tục:
“Nó đột nhiên mở miệng nói tiếng người “Mang đồ ăn lên” nhưng lúc đó ta đã không nghe được gì cả chỉ nhớ mang máng là hắn đã nói vậy. Sau đó,ta chỉ… ta chỉ nhớ được một chút là hắn lặp lại câu nói đó, còn ta lại không tự chủ được cơ thể mình. Ta quay người vào bắt đầu mang đồ ăn ra trước mặt con quái vật đó”
Nàng dừng lại rồi lại nhẹ nhàng bổ sung: “Ta chỉ nhớ được đến đó”
Những phụ nhân còn lại cũng gật đầu biểu thị: “Chúng ta cũng chính là như vậy, không tự chủ được đem đồ ăn ra trước con quái vật đó.”
Nghe đến đây, Vương Mân trầm mặc. Nàng hiện tại không nghĩ ra, mình chỉ là thuận miệng đề điểm một chút không ngờ lại thành sự thật. Nàng không cho rằng đám người liên hợp lại đùa nghịch chính mình, dù sao trông vẻ mặt cùng ánh mắt các nàng trông rất giống nàng trước kia. Đó chính là vẻ mặt của sự sợ hãi.
Một thứ làm các nàng sợ hãi như vậy, lại còn có thể điều khiển tâm trí của họ. Nếu không phải quái vật thì cũng chính là quái vật hóa trên đường.
Nàng hiện tại cần đi xác nhận một chút, nàng biết Liễu quân sư cùng Trần lão có thể đã biết được gì đó. Hôm qua bọn hắn chỉ để lại một vài mệnh lệnh nhỏ rồi trực tiếp biến mất, không đứng ra giải thích rất không giống cách làm của bọn hắn chút nào.
Nàng nhìn về phía đám phụ nhân, sau đó nhìn về phía lão thái bà: “Các ngươi còn mệt, hôm nay không cần làm việc. Lão thái bà, ngươi chăm sóc họ một chút để họ nhanh khỏe lại.”
“Ta sẽ chăm sóc tốt bọn họ” lão thái bà cam đoan.
Không đợi bọn họ còn nói gì, Vương Mân đã bước ra khỏi cửa.
0