Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 2 thiếu niên

Chương 2 thiếu niên


Đã hai năm trôi qua kể từ ngày Mạc lão đầu ra đi, thiếu niên cuộc sống vốn đã không được sung túc nay lại càng thêm cực khổ, vào một ngày hạ tháng sáu, khi mặt trời nhấp nhô trên ngọn núi phía đông, Thiếu Niên mở mắt lấy sức gồng dậy khỏi chiếc giường cũ kĩ kêu lên tiếng của thời gian.

Thiếu niên bước ra khỏi chiếc giường cũ kĩ, ánh nắng sáng sớm từ từ len qua từng ô cửa nhỏ, chiếu sáng căn nhà vốn trống trải, vắng lặng đến lạ thường. mọi thứ xung quanh đều mang dấu vết của năm tháng, những tấm ván sàn sần sùi, và một chiếc bàn nhỏ đơn sơ đặt giữa nhà.

Thiếu Niên vội khoác chiếc áo cũ sờn vai, tay cầm lấy chiếc cung mà Mạc lão đầu đã để lại cho Thiếu niên, đây cũng là một trong số ít kỉ vật của ông còn lại, Thiếu niên với tay lấy chiếc ống tre bên trong có vài mũi tên, lặng lẽ bước ra ngoài.

" con đi săn ở đâu vậy Thuần Tâm?" tiếng gọi từ phía sau khiến Thiếu niên quay đầu lại. lão Trương người trưởng trấn cao tuổi trong trấn ngay đối diện ngôi nhà nhỏ của thiếu niên, Lão Trương là một lão nhân đã ngoài bảy mươi, thân hình gầy gò, mái tóc bạc trắng thưa thớt, được buộc gọn phía sau trong một búi tóc nhỏ. lông mày dài bạc, rũ xuống gần đôi mắt, làn da nhăn nheo sần sùi hiện lên dấu vết của thời gian, lão đứng trước cửa gọi với theo thiếu niên.

"con đi săn ở sườn núi gần đây" Thiếu niên quay đầu lại đáp, gương mặt vốn có phần vô cảm lại dần được giãn ra.

Dừng một chút lão Trương lại cất giọng "hôm nay đừng đi nữa mấy hôm nay trong trấn có nghe đồn về một con hổ sang lang thang gần khu vực đó"

Thiếu niên im lặng một lát rồi nhẹ nhàng đáp" con sẽ cẩn thận. con đâu có sợ hổ"

Biết cũng chẳng thể khuyên được thiếu niên, nên lão trương cũng chỉ mở giọng nhắc nhở " con nhớ phải cẩn thận. Hổ không phải đồ chơi" rồi lão cũng quay đầu bước đi vào trong nhà.

Thiếu niên nhìn theo Lão một lát rồi cũng quay đầu bước đi. thiếu niên biết rằng từ ki Mạc Lão Đầu ra đi, Lão Trương như là người gia gia thứ hai của cậu vậy, những năm đầu tự lập nếu không có lão nhân đối diện nhà này, thì cậu đã sớm c·hết đói, c·hết lạnh ở một chỗ nào đó trong căn nhà vắng hơi người này rồi, vừa đi trên đường nhỏ dẫn vào bìa rừng, thiếu niên cứ vậy miên mang suy nghĩ.

Khi hoàng hôn buông xuống, ánh dương đã dần lẩn khuất sau những ngọn núi nhường chỗ cho ánh trăng. Thiên niên trở về nhà với vài con thú nhỏ, ánh đèn làng từ những ngôi nhà nhỏ dọc theo con đường đất, làm nổi bật lên nét bình yên của Vĩnh Hà Trần. Thiếu niên lặng lẽ đặt từng con thú nhỏ lên chiếc bàn đá giữa sân, cẩn thận sắp xếp chúng để chuẩn bị bán vào ngày mai.

"Đệ về rồi à?"một giọng nói nhẹ nhàng từ phía sau vang.

Thiếu niên chỉ cần nghe giọng nói cũng đã có thể biết đó là ai, cậu từ từ quay đầu lại, ánh mắt cậu chạm vào một bóng dáng quen thuộc. Trương Tiểu Khiết một thiếu nữ lớn hơn cậu hai tuổi. cũng là cháu gái của lão Trương, thiếu nữ đứng đó, vẻ đẹp của nàng không rực rỡ nhưng lại có sức cuốn hút riêng. Khuôn mặt nàng thanh tú với đường nét hài hòa, đôi má hồng nhè nhẹ tự nhiên, như thoáng ánh nắng chiều. Đôi mắt Tiểu Khiết trong trẻo và lấp lánh.

Mái tóc đen mượt của nàng được buộc nhẹ phía sau, đơn giản nhưng gọn gàng, để lộ phần cổ thanh thoát. nàng chỉ mặc một chiếc áo xanh thêu hoa giản dị, không cầu kỳ nhưng lại tôn lên sự thuần khiết, khiến nàng trông như một đóa hoa chưa kịp nở rộ. bởi lẽ đó mấy Thiếu niên tới tuổi cập kê trong trấn ai nấy cũng đều đem lòng ái mộ.

"Tiểu Khiết tỉ" Thiếu niên nhẹ nhàng cất lời.

" đệ sao rồi hôm nay đi săn có gặp phải chuyện gì không" Thiếu nữ đáp vẻ mặt lộ ra sự tò mò.

Thiếu niên chỉ lắc đầu, trả lời "không có gì đặc biệt cả. Chỉ vài con thú nhỏ thôi".

Tiểu Khiết nhìn Lý Thuần Tâm một lúc rồi nói " đệ thật là cẩn thận. tỉ mà nghe nói đệ gặp chuyện gì thì sao..." vừa nói tay cô vừa dí sát vào trán thiếu niên.

Thiếu niên cười nhẹ " không sao đâu Tiểu Kiết tỉ đệ đâu có sợ hổ chứ".

Tiểu Khiết nghe vậy bộ mặt không hài lòng đáp, " đệ không sợ hổ, vậy đệ có đánh lại nó không, đệ chạy nhanh bằng nó không hả" cô vừa nói ngón tay trỏ càng nhấn mạnh lên trán thiếu niên.

Lý Thuần Tâm thấy vậy, vội vàng lấp liếm "vậy hổ có biết leo cây không"

thiếu niên thiếu nữ ai nấy cũng đều bướng bỉnh như nhau, không ai chịu thua ai.

Thiếu nữ nhíu mày rồi đột nhiên đổi chủ đề " đệ có thấy gì lạ đằng sau bìa rừng không, mấy ngày nay trong trấn có đồn thấy ánh sáng xanh nhạt phát ra từ phía đó" vừa nó cô vừa đưa ngón tay chỉ ra phía bìa rừng.

" không biết... có thể là một đàn đom đóm thôi" thiếu niên đáp nhưng trong lòng cũng không ngớt sự tò mò.

Thiếu nữ quay lại hai tay đưa ra méo hai má thiếu niên hậm hừ đáp " đệ tính lừa trẻ con à, có giỏi đệ bắt cho tỉ vài con đom đóm sáng vậy đi" rồi cô đưa tay lên hai má, xoa xoa chiếc má bánh bao trắng nõn của mình nói "chắc chắn là tiên nhân phát ra ánh sáng đó rồi"

Thiếu niên vậy chỉ biết cười mỉm lắc đầu . Thấy vậy thiếu nữ càng nổi cáu "Thuần Thuần vẻ mặt đó của đệ là sao hả, có phải lâu rồi tỉ chưa giáo huấn đệ nên đệ thấy hổ thành miêu rồi ư" cô vừa đáp hai tay vừa bẻ khớp nghe được vả tiếng xương khớp kêu ở bàn tay.

thấy vậy thiếu niên vội vàng hòa giải "phải chính là tiên nhân, chính là tiên nhân" sau đó thiếu niên lại mở giọng nói tiếp "cũng có thể là một đại tiên nữ gì đó" cậu nói với giọng đùa cợt.

Thiếu nữ nghe đến đây thì mặt đen lại,"mới bằng này tuổi đã mơ mộng đến, tiên nữ, tình trường rồi" sau đó cô lấy sức lao vào thiếu niên với mong muốn giáo huấn một trận.

mà thân thể thiếu niên rất nhanh nhẹn lách người sang bên né được cú vồ đó, thiếu nữ mất đà lao thẳng vào tường, thiếu nữ lại càng thêm tức giận muốn bắt được cậu ngay bây giờ. thế là màn rượt đuổi lúc chiều tà bắt đầu.

..

Chương 2 thiếu niên