Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 3 : giấc mộng

Chương 3 : giấc mộng


Sau khi trò chuyện, Lý Thuần Tâm và Tiểu Khiết đứng dậy chuẩn bị ra về. Khi đi đến gần cánh cửa chỉ cách một bước chân, thiếu nữ quay đầu lại tinh nghịch nháy mắt với Lý Thuần Tâm, cười nhẹ nói,

"Chàng ơi, đêm nay nhớ đừng mộng thấy tiểu nữ đấy nhé!"

Rồi nàng quay bước về ngôi nhà gỗ đốt diện với căn nhà của Lý Thuần Tâm. Thiếu niên cũng chỉ cười trừ trước thiếu nữ có đôi phần trẻ con này, nói thật thì cũng chỉ khi trò chuyện với thiếu nữ đối diện căn nhà nhỏ của mình, thiếu niên mới cảm thấy một chút ấm áp trong lòng, như cảm giác được gọi là nhà vậy.

Dưới ánh trăng lưỡi liềm, Vĩnh Hà Trấn chìm vào giấc ngủ, Lý Thuần Tâm cũng từ từ chìm vào giấc ngủ và giấc mơ kì lạ đó lại xuất hiện, không hiểu sao Trong giấc mơ, cậu thấy mình đứng trước một cánh cửa cổ kính, có một lối đi nhỏ, và bên bờ có một hồ huyết tinh như máu huyết của con người đang lưu động quanh, cánh cửa được làm từ gỗ đen tuyền như có thể chìm sâu vào bóng tối. Cánh cửa cao lớn, uy nghi, như có một sức mạnh vô hình tỏa ra từ nó, làm cho không gian xung quanh trở nên lạnh lẽo, u ám.

Trên cánh cửa, một thanh kiếm màu tím nhạt được cắm chặt vào, ánh lên một sự sắc bén kỳ lạ. và bí ẩn. Lưỡi kiếm sắc bén, lạnh lẽo, như muốn xé toạc bất kỳ thứ gì cản đường. Trên thanh kiếm, khắc những hoa văn phức tạp, giống như những văn phù xưa mà Lý Thuần Tâm chưa từng thấy bao giờ. Những hoa văn ấy tỏa ra ánh sáng đỏ rực, như đang nhảy múa trong bóng tối.

Lý Thuần Tâm tiến gần đến cánh cửa, ánh mắt thiếu niên không thể rời khỏi thanh kiếm. Trong lòng cậu tràn ngập cảm giác kỳ lạ, vừa sợ hãi, vừa tò mò. Cậu cảm thấy như có một mối liên kết nào đó giữa mình và thanh kiếm này, như thể nó đang kêu gọi cậu, dẫn dắt cậu.

Khi thiếu niên đưa tay ra chạm vào thanh kiếm, đột nhiên cánh cửa mở ra, và từ phía sau cánh cửa, một đôi mắt đỏ rực xuất hiện, nhìn chằm chằm vào thiếu niên. Đôi mắt ấy không thuộc về con người, mà mang một vẻ huyền bí, đầy quyền lực và hắc ám. Ánh mắt của nó như đang soi thấu tâm hồn của Lý Thuần Tâm, khiến Thiếu niên cảm thấy như mình bị nhìn thấu đến tận gốc rễ.

Đôi mắt ấy, ánh lên như như ngọn đuốc đỏ, làm cho không gian xung quanh như b·ốc c·háy. Trong giấc mơ, Lý Thuần Tâm cảm thấy mình như đang bị thiêu đốt bởi ánh nhìn ấy, cảm giác đau đớn và choáng váng xâm chiếm lấy cơ thể. Thiếu niên muốn hét lên, muốn rời xa khỏi đôi mắt ấy, nhưng dường như có những cánh tay vô hình nào đó giữ chặt cơ thể thiếu niên lại, không cho cậu thoát ra.

Khi thiếu niên cảm thấy mình không thể chịu đựng nổi nữa, thì đôi mắt ấy đột ngột biến mất, và cánh cửa từ từ đóng lại. Lý Thuần Tâm ngã quỵ xuống, mồ hôi ướt đẫm trán. Trong giấc mơ, thiếu niên cảm thấy mình như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt, dù thực chất không hề có bất kỳ động tác nào. thiếu niên vẫn cảm nhận được ánh mắt đỏ rực ấy, như một cơn ác mộng khắc sâu vào tâm trí.

Khi thiếu niên cố gắng đứng dậy, một giọng cười trầm đục, sâu lắng vang lên từ phía sau cánh cửa. giọng cười trầm bổng vang lên nó có vẻ nhỏ nhẹ nhưng âm vang của nó có cảm giác như phát từ cả nghìn dặm. Tiếng cười không rõ là của ai, nhưng mang theo một cỗ sát ý tà ác khiến Lý Thuần Tâm phải lặng người.

Thiếu niên cố gắng lên tiếng, nhưng giọng nói của cậu như bị chặn lại trong cổ họng. "Ta là ai? Tại sao ta lại ở đây? Cánh cửa này là đâu? Thanh kiếm kia là gì?" Những câu hỏi cứ tuôn ra trong đầu Thiếu niên, nhưng không ai đáp lại. Chỉ có sự im lặng đáng sợ và bóng tối bao trùm.

Trong giấc mơ, Lý Thuần Tâm cảm thấy như mình bị kéo vào một vòng xoáy vô tận, nơi mà thời gian và không gian không còn tồn tại. Thiếu niên cảm thấy như mình đang rơi tự do, không có điểm dừng. Những hình ảnh lướt qua trong đầu thiếu niên, những kỷ niệm về Mạc lão đầu, về Tiểu Khiết, về lão Trương, về cuộc sống ở Vĩnh Hà trấn, tất cả như tấm gương bị vỡ nát, bị cuốn trôi, tan biến vào hư vô.

Cuối cùng, khi Lý Thuần Tâm cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa, Thiếu niên bất ngờ tỉnh dậy. Lý Thuần Tâm hít một hơi sâu, mồ hôi ướt đẫm trán, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu nhìn quanh, nhận ra mình đang ở trong căn nhà gỗ nhỏ, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu sáng mờ mờ.

Thiếu niên ngồi dậy, thở dốc, cố gắng trấn tĩnh lại. Giấc mơ vừa rồi quá chân thực, đến nỗi thiếu niên không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ.

Khi bình tĩnh lại, Lý Thuần Tâm quyết định không để giấc mơ này làm cậu bối rối. Cậu nghĩ cứ xem giấc mơ này như một cơn ác mộng đi. Nhưng có thật sự là thiếu niên chỉ xem giấc mơ này là ác mộng mình thường không thì lại không ai biết, chỉ thấy được ánh mắt thiếu niên chỉ một vài phần của giây ánh lên một ánh đỏ.

Ánh trăng ngoài cửa sổ vẫn chiếu sáng, như một người bạn đồng hành trung thành của Lý Thuần Tâm. Bỗng nhiên Thiếu niên cảm thấy một cảm giác cô đơn đến lạ.

Thiếu niên cô độc bên bến sông ngóng vọng,

Nguyệt lạnh soi bóng, cô lữ trùng dương

Dưới ánh trăng lưỡi liềm, Lý Thuần Tâm ngồi nhìn ra cửa sổ, lòng tràn ngập cảm giác cô độc. Thiếu niên nhìn về phía xa, nơi mà dòng sông uốn lượn mất hút vào bóng đêm, như thể cuộc sống của mình cũng đang trôi dạt, không biết bến đỗ. Trong không gian yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió thổi nhẹ qua ngọn cây và tiếng nước vỗ vào bờ, như muốn hòa nhịp với tâm trạng của thiếu niên.

Lý Thuần Tâm tự hỏi liệu có ai hiểu được cảm giác của mình, khi một thiếu niên đơn độc lạc lõng giữa cuộc đời, không người thân.Trong tâm trí cậu, hình ảnh của Tiểu Khiết hiện lên, cùng nụ cười tinh nghịch. Nhưng nụ cười ấy làm cảm thấy một chút ấm áp trong lòng.

Thiếu niên thở dài, nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng lòng mình. Đêm nay, ánh trăng như thêm lạnh lẽo, soi rọi bóng hình một thiếu niên

Chương 3 : giấc mộng